Tiểu Bảo nói rất nhỏ, thậm chí mang theo vài phần cẩn thận, Bạc Sủng Nhi nghe mà đáy lòng không giải thích được liền run rẩy lên.
Này không nên là có phản ứng cô bé ba tui rưỡi nên có.
Bạc Sủng Nhi không đành lòng nói cho Tiểu Bảo Tịch Giản Cận chưa có tới, cô có thiện ý nói dối: "Đợi lát nữa chú tới đây... Hiện tại chú ý có việc, để cho cô tới thăm cháu đó! Cô mang đến cho cháu đồ chơi cùng bánh kem, hiện tại cô dẫn cháu đi ăn, có được hay không?"
Tiểu Bảo nhìn người cô xinh đẹp như vậy thân thiết như vậy nói chuyện với chính mình, lập tức gật đầu.
Ở trong trí nhớ của nó, cô không hay nói chuyện, chính mình chỉ là bởi vì chú thích cô, cho nên Tiểu Bảo cũng thích cô.
Trẻ con, từ trước đến giờ đều là tinh khiết như vậy.
Bạc Sủng Nhi vươn tay, ôm lấy Tiểu Bảo, ai ngờ Tiểu Bảo lại nhe răng trợn mắt co rúm thân thể một chút.
"Làm sao? " Bạc Sủng Nhi rõ ràng phát hiện Tiểu Bảo trong ngực run rẩy một trận, lập tức nhướng mày hỏi.
Tiểu Bảo rất muốn mở miệng nói, nó rất đau, nhưng khi nhìn đến ánh mắt Hàn Như Y, lập tức một câu cũng không dám nói, chẳng qua là cẩn thận lắc đầu.
Hàn Như Y lúc này đã chạy tới rồi bên cạnh bọn họ, mặt không chút thay đổi cười lạnh một tiếng.
Bạc Sủng Nhi trực tiếp đem Hàn Như Y coi là người tàng hình đi tới phòng khách, đem đồ chơi mình mua mở ra, là một búp bê chạy bằng điện rất đẹp, có thể bò, cũng có thể ca hát, Tiểu Bảo thấy, không nhịn được mỉm cười ngọt ngào, vươn tay, muốn ôm.
Nhưng là nó ôm lên không được, thậm chí không có chút khí lực nào, búp bê thoáng cái té ở trên mặt đất, không ca hát nữa, Tiểu Bảo nước mắt bành bạch liền rơi xuống.
Bạc Sủng Nhi cười cúi cầm búp bê lên: "Không có chuyện gì a... Vừa rồi không có té, khóc cái gì? Rớt hỏng, cô mua cho cháu cái mới."
Một món đồ chơi mà thôi.
Không có gì lớn.
Tiểu Bảo nghe như thế, nước mắt rơi càng mạnh hơn, Bạc Sủng Nhi ngồi xổm người xuống, lau nước mắt Tiểu Bảo, ngón tay vuốt đầu nhỏ của nó, hỏi: "Làm sao? Tiểu Bảo, khóc cái gì?"