Thiều Quang Đảo Tự

Chương 44



"Trong căn phòng không bật đèn, bọn họ ôm nhau thật lâu. An Khang, em rất sợ, thật đấy."

_________________

"Người đâu?"

La Kỳ hất cằm về phía sàn nhảy sôi động, "Đang nhảy bên kia. Ngụy Tử Kiệt cũng ở đó......"

"A Tề có chơi mấy thứ kia không!? Bột K (*) hay là thuốc lắc?"

(*) bột K: Ketamine, ký hiệu là K hoặc Kitat. Thực chất, đây là loại thuốc gây mê, gây ảo giác, được sử dụng trong y học như tiền chất gây mê ở thú y và người. Nếu sử dụng bất hợp pháp, sẽ là một chất gây hoang tưởng rất mạnh với triệu chứng rối loạn thị giác, mất định hướng về không gian và thời gian, không nhận biết mình là ai. Tác dụng có thể kéo dài cả giờ, đôi khi cả ngày. Dùng nhiều thì có thể xảy ra tử vong vì suy hô hấp và suy tim. (chính là cái chất bột màu trắng trắng xem phim hay thấy người ta hít thẳng vào mũi đấy a ;___;)

"Tiểu Quang, " La Kỳ kéo cậu lại, "Cậu bình tĩnh một chút...... Đám người bọn họ ở trong phòng bên kia, A Tề đến chưa lâu, hẳn là không uống nhiều lắm, nhưng lúc tôi nhìn thấy thì cậu ta hơi phê...... không kéo được cậu ta......"

"Không uống nhiều lắm? Không uống nhiều vậy vì cái m* gì lại phê! ĐMN!"

Quay đầu tiến vào trong đám người.

Thật vất vả mới nhìn thấy A Tề trong ánh đèn lờ mờ. Y đang nhảy sát rạt nóng bỏng với một cô gái. Biểu cảm quả thật là HIGH hiếm thấy.

Lục Tự Quang ra sức chen qua, một tay túm được cánh tay A Tề.

Đang muốn kéo y ra ngoài, A Tề cười  vui thoát khỏi tay Lục Tự Quang, "Này -- đừng mất hứng như vậy được không?"

Cô gái kia mặc trang phục gợi cảm, trang điểm dày phấn dựa trong ngực A Tề, cười quyến rũ, "Hai ~ anh đẹp trai, không bằng cùng chơi đi a." Nói xong liền muốn thò tay kéo vạt áo Lục Tự Quang.

Lục Tự Quang tránh ra, kéo A Tề đè thấp  giọng nói: "A Tề cậu uống nhiều rồi, bọn A Sâm đang tìm cậu khắp ngươi đấy, về thôi."

"Nói thôi đừng có kéo!" Bước chân A Tề có chút không vững, y đến gần Lục Tự Quang nhìn nhìn, "A hửm? Là Tiểu Quang...... Cùng chơi đi, hiếm khi HIGH như vậy a......"

Đang nói, Ngụy Tử Kiệt chen chúc trong đám người lại đây. Nhìn thấy Lục Tự Quang, thoáng giật mình  một chút, lập tức vừa cười  vừa nói, "Yoh, đến tìm A Tề sao? Nghe nói tour diễn của các cậu khá thành công a, vẫn chưa kịp chúc mừng các cậu."

"Khách sáo rồi."

Nét cười của Ngụy Tử Kiệt cũng có chút mơ hồ, giống như là say, "Nếu đã hiếm khi như vậy, cùng uống hai chén đi?"

"Không cần, " Lục Tự Quang cười tượng trưng, "Tìm A Tề có việc, xin lỗi không tiếp được."

Lục Tự Quang kéo A Tề vào thẳng WC. Sau khi xác nhận từng gian đều không có người, liền đóng cửa lại.

Túm cổ áo A Tề, "Vì cái m* gì cậu lại ở chỗ này? Hả?"

A Tề bị ghìm cổ áo đến khó chịu, nhíu nhíu lông mày, cười, "...... Tử Kiệt call tôi đến chỗ này HIGH...... Đám con gái hắn mang tới đều siêu HOT, này cậu có nhìn thấy cô vừa nãy không......"

Lục Tự Quang vỗ vỗ mặt A Tề, "Đệch, cậu rốt cuộc uống bao nhiêu rồi? Thành cái bộ dạng này......"

"Tiểu Quang ~ cũng cũng chơi đi a......" A Tề đập vai Lục Tự Quang, thấp giọng nói, "Có thuốc để chơi nha, vô cùng HIGH đấy nha, nhảy không hề mệt......"

"Cậu chạm vào rồi!?" Lục Tự Quang khẩn trương túm  y rống lên.

A Tề vẫn là vẻ mặt cười cợt, "...... Yên nào, cậu đừng khẩn trương như vậy...... Tử Kiệt có mang đến, cậu muốn không? Tôi đi lấy a...... Chỉ, chỉ một viên nhỏ như vậy thôi a......" Nói xong còn giơ tay làm dấu.

"Cậu dùng thuốc lắc? Hắn cho cậu ăn bao nhiêu!?"

"......" A Tề ý thức cũng không rõ ràng.

"Cậu MN nói chuyện đi a! ĐM cậu Tề Gia!" Cái gì cũng không kiềm chế được, vung tay lên đấm thật mạnh vào mặt A Tề.

A Tề bị đánh ngã xuống đất tựa hồ có chút tỉnh lại, lau lau khóe miệng, ngẩng đầu lên gào: "MN, cậu làm cái gì thế!"

Lục Tự Quang lớn tiếng thở mạnh, cả thân mình trượt theo tường WC lạnh như băng xuống, "MN, CMN!" Đầu chôn thật sâu vào giữa cánh tay, tức giận quát lớn, "Dùng thuốc sẽ xảy ra chuyện, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cậu cũng không biết sao! Đệch! Tôi đã sớm muốn nói với cậu rằng đừng có dính vào tên kia...... Nhưng mà......"

Dường như không thể nói thêm được nữa.

Vì sao, lại biến thành tình trạng như bây giờ chứ. Tương lai sẽ như thế nào, cậu không dám suy nghĩ.

Hết thảy đều giống như không còn kịp nữa rồi.

Cuối cùng, La Kỳ đưa bọn cậu về, A Tề bởi vì tác dụng của cồn, có chút mệt mỏi, đã ngủ mất rồi. Lục Tự Quang ngồi ở ghế trước không nói một lời.

Nếu. Nếu khi đó, sớm một chút mở miệng, kêu y cách xa Ngụy Tử Kiệt một chút, thì tốt rồi.

Vì sao khi đó lại không nói chứ.

Rõ ràng biết Ngụy Tử Kiệt là người nguy hiểm cỡ nào.

A Tề là anh em từ nhỏ đến lớn của mình a, vì cái gì lúc đó, lại không nói ra, cho dù chỉ là nhắc nhở một chút cũng tốt a......

Sau khi đưa cậu về nhà, La Kỳ vỗ vỗ bả vai cậu, "Đừng nghĩ quá nhiều. A Tề để tôi đưa cậu ta về, nếu không đêm nay cứ để cậu ta ngủ chỗ tôi cũng được."

"La Kỳ --"

"Được rồi tôi biết. Nếu có thể tránh được một cửa này của truyền thông, cái gì cũng dễ xử lý. Cậu yên tâm, tôi sẽ sắp xếp."

Nhìn thấy La Kỳ cười ôn hòa, Lục Tự Quang khó chịu muốn khóc.

Từng bước đi đến trước cửa nhà. Kỳ thật là mang theo chìa khóa, nhưng lại khăng khăng đập cửa. Một cái, hai cái, ba cái.

Lúc cửa được mở ra từ bên trong, cậu ngã vào một lồng ngực ấm áp. Người kia nói, "F*ck, cuối cùng còn biết trở về." Vẫn có tiếng cười nhẹ giống như bình thường.

Nghe thấy tiếng động cậu về nhà, A Ken cũng từ phòng ngủ chạy ra, phe phẩy cái đuôi nhìn cậu.

Nhìn cuộc sống yên bình an ổn như vậy trước mắt, còn có người đàn ông đang ôm cậu, không phải là cảm động, không phải vui sướng, mà là sợ hãi.

Tháng ngày như vậy, có phải sắp biến mất hay không? Tương lai, giống như đã đi đến điểm cuối rồi.

Đối mặt với dục vọng to lớn và thế giới thực tại, vô cùng sợ hãi, thật sự rất sợ.

"An Khang......" Chỉ vẻn vẹn gọi lên một cái tên như vậy, trong lòng liền xót xa không thể nói tiếp.

Người kia dường như cũng nhận ra cậu khác thường, buông cậu ra, nhìn cậu, có chút lo lắng hỏi, "Làm sao vậy?"

"Buổi tiệc mừng công không vui? Hay là ai chọc giận em, lão tử đi đánh hắn!"

Cậu vẫn là không nói được một lời nào.

Hắn hoang mang rối loạn nâng mặt cậu lên hỏi, "Em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói chuyện a......"

Cậu cắn môi kiềm chế.

Trong căn phòng không bật đèn, dưới ánh sáng mỏng manh ban đêm, mái tóc của hắn là một màu xám bạc.

Nước mắt dường như sắp lăn ra, cậu vươn tay ôm chặt lấy An Khang, "Ôm một chút thôi được không."

Bọn họ ôm nhau thật lâu.

Dường như có giọt nước mắt lăn vào cổ áo T-shirt màu trắng của An Khang, nóng bỏng.

An Khang, em rất sợ. Thật đấy.

Hết chương 44.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.