Thiều Quang Đến Chậm

Chương 236: - Chương 240



Chương 236: Nàng không quản được
Edit: Ha Ni Kên
Đào Sinh thập thò ở cửa ôm đầu.
Trời ơi, công tử tỉnh rượu mà biết thì có giết người không nhỉ?
Sau một trận yên tĩnh kỳ quái, Chu Ngạn lẳng lặng đứng lên, xoay người đi ra ngoài, đi ngang qua Đào Sinh thì hơi dừng lại một chút, hắng giọng nói: "Hôm nay ta không đến đây."
"Dạ." Đào Sinh ngơ ngác gật đầu.
Dương Hậu Thừa cũng vừa tỉnh lại sau cơn mê, hấp tấp đuổi theo, vỗ vai Đào Sinh: "Đúng vậy, ta cũng không đến!"
Sức chàng mạnh mẽ, Đào Sinh bị vỗ vai lảo đảo một hồi, choáng váng đứng lại thì đã không thấy bóng dáng hai người đâu nữa.
"Ai cũng chạy, chỉ có mình ta không chạy được." Đào Sinh đau khổ chăm nom chủ tử mải mê đếm cải trắng.
Sau một hồi náo loạn, Lê phủ như đọng lại vẻ mỏi mệt sau trận bão ồn ào, trên dưới trong phủ an tĩnh vô cùng.
Cuối cùng Kiều Chiêu cũng thu được tin tức từ Thần Quang.
"Tam cô nương, đã tìm thấy tên vô công rồi nghề theo dõi chúng ta, bây giờ đang bị Tướng quân của chúng ta khống chế rồi."
Kiều Chiêu: "..." 'Tướng quân của chúng ta' là cái gì cơ chứ?
"Hắn khai ra những gì rồi?"
"Tên kia khai rằng có một đôi chủ tớ nữ cải trang nam cho hắn tiền, bên cạnh quán trà gần phủ chúng ta, yêu cầu hắn theo dõi chúng ta. Hắn mò theo được đến Lầu Bích Xuân xong thì đưa hai chủ tớ kia đến Lầu Bích Xuân rồi lãnh tiền."
Kiều Chiêu trầm lòng, bóng dáng một người vụt qua trong đầu.
Chẳng lẽ lại là Lê Kiểu?
Nếu đúng là nàng ta thì hơi phiền rồi.
Nàng cố tình yêu cầu người của phủ Trường Xuân Bá khua chiêng gõ trống thông cáo xin lỗi, lại còn muốn nhấn mạnh rằng có người nhìn nàng không vừa mắt muốn vu oan giá họa cho nàng, thực tế chính là một mũi tên trúng ba con chim.
Thứ nhất là muốn đích thân phủ Trường Xuân Bá chứng minh trong sạch của nàng.
Thứ hai là muốn gióng một hồi chuông cảnh báo cho những kẻ vẫn còn có ý định tìm nàng gây chuyện sau này.
Mà điểm thứ ba cũng chính là điểm quan trọng nhất, chính là mượn tay Cẩm Y Vệ bắt được thủ phạm thực sự.
Phủ Trường Xuân Bá khua chiêng gõ trống diễu một vòng quanh kinh thành như vậy thì tất cả mọi người đều biết, hung thủ là kẻ từng có va chạm với nàng, mà người như vậy, chắc chắn ai ai cũng nghĩ đến Giang Thi Nhiễm đầu tiên.
Nếu chuyện này thực sự do Giang Thi Nhiễm làm, coi như nàng cho nàng ta một lời cảnh cáo. Nhưng nếu không phải, dựa vào tính tình của Giang Thi Nhiễm, chắc chắn sẽ để cho Cẩm Y Vệ nhúng tay điều tra, nhất định sẽ không ngồi yên chịu tiếng oan.
Như vậy, kẻ muốn đẩy nàng vào chỗ chết cũng không thể dương dương tự đắc tiêu dao tự tại ngoài vòng pháp luật được.
Nhưng mà –
Kiều Chiêu thở một hơi dài thườn thượt.
Nhưng mà nàng không hề nghĩ đến, Lê Đại cô nương lại có thể làm ra cái chuyện lưỡng bại câu thương như thế này!
Lần này thì hay rồi, một khi Cẩm Y Vệ tra ra Lê Kiểu, Lê phủ lại phải đau đầu một phen.
Kiều Chiêu bất lực đỡ trán.
Không phải nàng mưu tính quá nhiều, mà do quân địch quá ngu xuẩn...
Thời điểm nàng đang buồn bực, Thần Quang nhìn trái nhìn phải, bỗng lại gần rồi nhỏ giọng: "Tam cô nương, Tướng quân chúng ta đã tra ra được ai là người hành hung rồi ạ."
Kiều Chiêu bình tĩnh lại, nhếch mép: "Nói thuận miệng thật đấy, Tướng quân chúng ta cái gì không biết, Tướng quân là Tướng quân thôi."
"Dạ." Thần Quang không hiểu gì hết gãi đầu.
Tam cô nương sửa cách xưng hô như thế làm gì nhỉ?
"Tên vô công rồi nghề kia biết hung thủ là ai à?"
"Không ạ, hắn ta không biết. Nhắc tới đây đúng là Tam cô nương và Tướng quân của chúng ta thần giao cách cảm. Người vừa sai tiểu nhân đi tìm cái tên vô công rồi nghề kia, Tướng quân của chúng ta cũng phái mật thám bí mật điều tra. Sau đó mật thám tra ra được một ít đầu mối, mới có thể xác định được hành tung cũng như thân phận của hung thủ."
Thần giao cách cảm không phải dùng theo cách đấy!
Kiều cô nương bất lực chẳng buồn nói gì nữa, gật đầu, ra hiệu cho Thần Quang nói tiếp.
Thần Quang hạ giọng: "Tam cô nương, mật thám tra được đường rút của thủ phạm. Cái tên hung thủ đó cuối cùng lại lẩn vào cái hẻm nhỏ cạnh Tây phủ rồi chui vào phủ bằng ổ chó, trên đường vẫn còn dấu vết nôn mửa của tên hung thủ... Vậy nên, thủ phạm chính là người Tây phủ!"
Thấy Kiều Chiêu không mảy may chớp mắt, Thần Quang bội phục: "Tam cô nương, có phải người đã biết trước rồi phải không?"
"Không... Ta cũng chỉ vừa mới biết thôi." Kiều Chiêu thở dài.
"Tam cô nương, đã có thể chắc chắn thủ phạm là người Tây phủ, lại còn có tên vô công rồi nghề kia làm chứng, nhất định có thể tìm ra kẻ đó. Vậy nên Tướng quân của chúng ta để ta chuyển lời cho người, tiếp theo làm thế nào là tùy theo ý của người."
"Ta biết rồi." Kiều Chiêu rũ mắt, nghĩ một chút rồi hỏi: "Tại sao Tướng quân của các ngươi lại –"
Câu nói sau đó lại bị nuốt xuống.
Thiệu Minh Uyên đúng là người có trách nhiệm đấy, chỉ cần Lý gia gia phó thác là chuyện to chuyện nhỏ đều cố gắng chiếu cố chăm sóc nàng luôn à?
Tiếc là nàng không có thói quen để người khác giải quyết thay mọi chuyện, nếu biết trước Thiệu Minh Uyên sẽ âm thầm hỗ trợ thế này, thì không việc gì phải bày kế ép Cẩm Y Vệ ra tay.
"Tại sao gì ạ?" Thần Quang không hiểu hỏi lại.
"Không có gì." Kiều Chiêu lắc đầu.
Thần Quang toe toét cười: "Tam cô nương đừng ngại, chăm sóc chiếu cố người là việc Tướng quân của chúng ta phải làm mà."
Kiều Chiêu mím môi.
Rốt cuộc thì tại sao lại "phải"?
Cái người này làm như vậy, nếu mà là một tiểu cô nương khác chắc đã sớm phải lòng với cái người này từ lâu rồi phải không?
Đúng là thích trêu hoa ghẹo nguyệt mà!
Thần Quang nghi hoặc chớp chớp mắt.
Tại sao Tướng quân đại nhân nhà hắn làm bao nhiêu chuyện tốt như vậy mà Tam cô nương lại có vẻ không cảm động lắm nhỉ?
Ặc, trông còn có vẻ hơi tức giận!
"Thần Quang, phiền ngươi ngài mai chuyển lời cảm ơn tới Thiệu Tướng quân thay ta, sau đó ta còn có việc muốn nhờ Tướng quân giúp."
"Tam cô nương cứ nói, nhất định Tướng quân của chúng ta sẽ giúp chuyện của người."
Kiều Chiêu sa sầm mặt mày.
Thần Quang mơ mơ hồ hồ: "..." Sao Tam cô nương lại có vẻ mất hứng rồi?
"Vậy phiền ngươi chuyển lời cho Thiệu Tướng quân rằng, rất có thể người của Cẩm Y Vệ cũng sẽ truy lùng hành tung của thủ phạm, phiền Tướng quân giúp ta dọn sạch chứng cớ, đừng để người của Cẩm Y Vệ tra được đến Lê phủ."
Chuyện của Lê Kiểu tốt nhất là đóng cửa giải quyết thì hơn.
"Dạ, để tiểu nhân nói cho Tướng quân."
"Khoan đã." Kiều Chiêu gọi Thần Quang lại, lôi một chiếc bình nhỏ từ trong hà bao: "Đây coi như chút quà cảm ơn của ta với Thiệu Tướng quân, xong chuyện ta sẽ cảm ơn Tướng quân chu đáo."
"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn đâu mà. Tướng quân của chúng ta giúp người không màng báo đáp mà." Thần Quang ra sức xây dựng thiện cảm cho Tướng quân đại nhân.
Kiều cô nương càng sa sầm mặt mũi: "Nhưng ta không thích tự dưng lại nhận giúp đỡ của người khác. Đây là thuốc trừ lạnh, mỗi ngày uống một viên, có thể giúp Tướng quân các ngươi đỡ hơn phần nào."
Ánh mắt Thần Quang sáng ngời: "Thuốc trừ lạnh ạ? Tam cô nương, cái này thật sự có thể làm giảm bớt đau đớn của Tướng quân của chúng ta ư?"
Kiều Chiêu hơi tư lự, hỏi: "Thiệu Tướng quân rất đau đớn à?"
Thần Quang gật đầu: "Dạ, mặc dù Tướng quân không nói nhưng chúng thân vệ tiểu nhân đều biết hết. Mỗi khi trở trời, ngày hôm sau tỉnh dậy quần áo của Tướng quân đều ướt đẫm mồ hôi, đau..."
Nói đến đây, Thần Quang không nói tiếp được nữa, đường đường là một đại nam nhi mà mắt lại ửng hồng.
"Ở phương Bắc lâu, lại thường xuyên tác chiến trong trời băng phủ tuyết, chắc chắn các vị tướng sĩ ai ai cũng phải chịu hàn độc. Các ngươi vất vả rồi."
Hai tai Thần Quang đỏ ửng: "Đấy là chuyện phải làm thôi ạ."
Sau đó lại than thở: "Vốn dĩ bệnh tình của Tướng quân của chúng ta không nghiêm trọng như vậy, nhưng lần trước đi tìm hàn băng ngàn năm, nên mới thành ra như vậy. Đại phu có nói, tình trạng Tướng quân rất tệ rồi, nhưng về kinh thành bao lâu rồi mà Tướng quân nhất quyết không chịu nhờ ngự y xem bệnh cho."
"Đừng lo lắng, sau khi Lý thần y hồi kinh sẽ xem bệnh cho Thiệu Tướng quân." Kiều Chiêu cảm thấy phức tạp trong lòng.
Thiệu Minh Uyên có ngu không đấy? Người chết thì cũng chết rồi, cố bảo quản cái thi thể đấy cũng có ích gì đâu cơ chứ?
Dù sao nàng cũng chẳng quản được.
Chương 237: Ta thấy được
Editor: Ha Ni Kên
Sau khi được Kiều Chiêu dặn dò, Thần Quang hối hả bẩm báo cho Thiệu Minh Uyên.
"Người của Cẩm Y Vệ cũng điều tra à?" Thiệu Minh Uyên gõ bàn, vẻ mặt bừng tỉnh: "Lê cô nương yêu cầu phủ Trường Xuân Bá khua chiêng gõ trống chính là muốn dụ Cẩm Y Vệ ra tay có phải không?"
Thần Quang sững sờ: "Tại sao phủ Trường Xuân Bá xin lỗi lại dụ Cẩm Y Vệ ra tay được ạ?"
"Mượn tay."
Thần Quang vẫn không hiểu, nhưng Thiệu Minh Uyên lại bật cười.
Lê cô nương quả thật rất thông minh. Nhưng lần này thì hay rồi, thông minh quá lại gây phiền phức cho chính bản thân mình.
"Ngươi về báo cho Lê cô nương, bảo nàng ấy yên tâm, ta sẽ thu dọn dấu vết sạch sẽ, không để cho người của Cẩm Y Vệ tra được điều gì đâu. Sau đó nàng ấy muốn xử lý chuyện thế nào đi chăng nữa thì cũng không có người ngoài quấy nhiễu. "
"Dạ." Thần Quang mò trong ngực áo ra một cái bình sứ: "Đây là Lê cô nương đưa cho người ạ."
"Hửm?" Thiệu Minh Uyên nhận lấy bình sứ.
Ngón tay của chàng thon dài, bởi vì mắc hàn độc nên còn có phần trắng bạch trong suốt hơn bình sứ mấy lần.
Thần Quang thấy vậy thì khó nhìn được ê ẩm trong lòng, gượng cười toe toét nói: "Tam cô nương nói, đây là thuốc trừ lạnh, mỗi ngày người uống một viên thì cũng không bị khó chịu như trước nữa."
Thuốc trừ lạnh?
Thiệu Minh Uyên nghịch bình sứ trong tay, cười khẽ: "Cảm ơn nàng ấy thay cho ta."
Thần Quang vui vẻ cười ha hả: "Tam cô nương còn nói, sau này sẽ báo đáp người."
Báo đáp ta?
Thiệu Minh Uyên ngẩn người.
Một cô nương lại đi báo đáp chàng, đây là ý gì?
Nhớ ra rồi, trước kia Trì Xán có nói, các cô nương hay thích báo đáp bằng cách "lấy thân báo đáp".
Bình sứ tuột khỏi tay Thiệu Minh Uyên, rơi vào mặt bàn bằng gỗ đàn hương, lanh lảnh.
Thần Quang vôi vã đỡ lấy bình sứ: "Tướng quân, sao thế ạ?"
Thiệu Minh Uyên lúng túng nhận lại bình sứ: "Không sao, mau về đi. Phải rồi, nói cho Lê cô nương biết, ta không cần nàng ấy báo đáp gì hết."
"Dạ, vậy thuộc hạ về đây." Thần Quang ngơ ngác rời đi.
Thiệu Minh Uyên đứng dậy bước về phía cửa sổ, nhìn ra một mảnh xanh mát um tùm trước mặt thì cười lắc đầu.
Chàng nghĩ nhiều rồi, Lê cô nương là người gặp chuyện gì cũng thông minh tỉnh táo, không thể nhìn nhận giống như các cô nương tầm thường được.
Mùa hè đêm xuống muộn, bên ngoài trời vẫn sáng, nhưng khắp nơi khói bếp đà tà tà bay lượn, tới giờ cơm tối rồi.
Đặng lão phu nhân vì muốn xả xui, an ủi mọi người trong nhà nên cố tình sai phòng bếp chuẩn bị thức ăn đến các viện tử phong phú hơn bình thường.
Trước bàn thức ăn thịnh soạn, Lê Huy lại chẳng hề động đũa, đến tận khi thức ăn nguội lạnh, cậu đặt lại đũa lên bàn phân phó tên sai vặt Thanh Cát: "Thanh Cát, mang thức ăn xuống đi."
Thanh Cát khuyên nhủ: "Công tử, để hâm thức ăn lại rồi người cố ăn mấy miếng đi, sao lại không ăn chút nào như thế được."
Lê Huy cười cười: "Hôm nay nóng quá, chẳng muốn ăn gì. Ngươi dọn đi, ta ra ngoài hóng mát một chút."
Phát hiện chủ tử như cất một bầu tâm sự khác thường, Thanh Cát không yên tâm đi theo sau.
Lê Huy dừng lại: "Không cần đi theo ta, ta muốn đi một mình."
Đẩy cửa ra ngoài, trời đã chạng vạng tối như gió vẫn đưa hơi nóng quẩn quanh, thế nhưng Lê Huy lại cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Cậu đi loanh quanh vô định hồi lâu, cho đến khi sắc trời tối hẳn, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đi đến Đông viện của Nhã Hòa Uyển.
"Cô nương, Tam công tử đến."
Lê Kiểu vừa ăn tối xong, đang ăn nho ướp lạnh, vừa nghe nha hoàn thông báo vậy thì lập tức nói: "Mau mời Tam công tử vào."
Một lát sau bức rèm đung đưa, Lê Huy đi vào.
"Sao Tam đệ lại đến giờ này?" Lê Kiểu tươi cười chào đón, nhưng thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Lê Huy thì cố nén lại kinh ngạc trong lòng, đuổi đám nha hoàn phục vụ trong phòng ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai tỷ đệ, Lê Kiểu đưa nho sang: "Nho lần này ngọt lắm, Tam đệ nếm thử xem."
"Không muốn ăn lắm." Lê Huy lãnh đạm nói.
Lê Kiểu đặt nho xuống, nhìn chằm chằm Lê Huy: "Tam đệ, đệ sao vậy?"
Lê Huy nhìn đôi mắt của Lê Kiểu, cổ họng chua chát, yên lặng một lúc rồi nói: "Chuyện ban sáng –"
Trưởng tỷ có đôi mắt rất đẹp, ngoại tổ mẫu nói rằng, trưởng tỷ rất giống mẫu thân đã sớm qua đời.
Dáng vẻ của trưởng tỳ hoàn toàn giống như trí nhớ của cậu, nhưng thật ra từ khi nào đã đổi thay như vậy?
Nghe Lê Huy nhắc đến chuyện ban ngài, Lê Kiểu trầm mặt, quở trách: "Tam đệ, ta đang muốn nhắc đệ đấy. Sao đệ lại bộp chộp như vậy, nhận hết chuyện như thế về phần mình cơ chứ?"
"Bộp chộp?" Lê Huy nhắm mắt, hỏi Lê Kiểu: "Nếu ta không nhận chuyện đó về phần mình, Tam muội lại không có bản lĩnh châm cứu cứu người như vậy, kết quả sẽ như thế nào?"
"Có vậy thì đệ cũng không thể chỉ vì Tam muội mà phá hủy tiền đồ của mình như thế chứ! Nếu mà dính líu đến chuyện như vậy, sao đệ còn có thể tham gia khoa cử được nữa? Như thế cả đời này chẳng phải hỏng hết rồi sao?"
Khóe miệng Lê Huy thoáng ý cười giễu: "Nhưng nếu ta không ra mặt, cũng không có những chuyện xảy ra lúc sao, cả đời của Tam muội cũng sẽ hỏng hết rồi phải không?"
"Tam đệ!" Lê Kiểu không tài nào tin được: "Chẳng lẽ trong lòng đệ, Tam muội lại quan trọng như vậy à? Quan trọng đến mức có thể hy sinh tiền đồ của chính đệ à? Còn ta thì sao? Ta là tỷ tỷ ruột thịt cùng một mẹ với đệ, đệ không nghĩ đến ta à? Nếu từ đây mà dính vết nhơ như vậy, ta sẽ phải làm gì? Chẳng lẽ ta không đau lòng—"
"Ta thấy được."
"Đệ làm sao?" Lê Kiểu nhất thời không kịp phản ứng.
Lê Huy chỉ cảm thấy có tấm vải rách rưới tắc nghẹn trong lòng, khiến cậu đau đớn đến mức tưởng như không thở nổi.
"Đại tỷ, ta, ta thấy được."
Nếu không phải thấy được, làm gì có chuyện cậu sẽ bộp chộp ra mặt như vậy?
Cậu tin tưởng Tam muội không đời nào làm chuyện như vậy, chân tướng chắn chắn sẽ rõ ràng.
Nhưng ai ngờ chân tướng rõ ràng ấy, lại là Đại tỷ của cậu mới chính là thủ phạm!
Không tra rõ chân tướng đến cùng, Tam muội sẽ bị oan uổng. Truy tìm đến tận gốc, tỷ tỷ ruột thịt sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Ai có thể nói cho cậu được không, nếu không ra mặt, thì cậu nên làm gì đây?
Máu chạy khắp mặt Lê Kiểu như dần dần bị rút đi, môi tái nhợt như tuyết: "Đệ, đệ thấy gì rồi?"
Lê Huy ngưng lại nhìn thẳng vào mắt Lê Kiểu, giọng nói nhẹ bẫng: "Ta thấy tỷ và Xuân Phương mặc y phục của đàn ông, đi vào từ cạnh cái cửa hông gần ngõ hẻm kia.
Lê Huy tiến lên một bước: "Đại tỷ, cái người con gái giả làm đàn ông đả thương Cổ Sơ ở Lầu Bích Xuân thật ra chính là tỷ có phải không?
"Không phải, không phải –" Lê Kiểu phản bác theo bản năng: "Tam đệ, đệ phải nghe ta!"
Sắc mặt Lê Huy tái nhợt như tờ giấy, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh đến mức khiến người khác kinh hoàng: "Đại tỷ, tỷ nói đi, ta nghe đây."
Dáng vẻ Lê Huy như vậy, lại khiến cho Lê Kiểu không tài nào nói lời phủ nhận ra khỏi miệng.    
Nàng lấy tay ôm mặt khóc, giàn dụa nước mắt nước mũi: "Là ta. Nhưng ta có thể làm cách nào được chứ. Ta đi nhầm vào Lầu Bích Xuân, gặp tên súc sinh kia, tên súc sinh kia trực tiếp kéo ta vào trong phòng –"
Lê Kiểu run bần bật, nhào vào lòng Lê Huy: "Huy Nhi, lúc ấy ta sợ lắm, sợ ơi là sợ!"
Dáng vẻ của Lê Kiểu khiến Lê Huy vừa đau lòng vừa không biết làm thế nào. Nhưng đau lòng lúc này cũng không thể nào xua đi con tim lạnh ngắt.
"Thực sự ta không có cách nào khác, sau khi biết hắn là tên súc sinh phủ Trường Xuân Bá, chỉ có cách nói rõ cho hắn thân phận mới có thể ngăn hắn lại được."
"Nhưng tỷ lại ra nói tên của Tam muội."
Chương 238: Tình tỷ đệ rạn nứt
Editor: Ha Ni Kên
"Ta không có cách nào khác, ta thực sự không có cách nào khác." Lê Kiểu ôm chặt Lê Huy: "Ai mà biết được tên súc sinh kia thế nào, nhỡ ta nói tên ta ra làm tăng thú tính của hắn thì làm sao được? Dù sao ta cũng từng có hôn ước với hắn mười mấy năm."
Hai tay Lê Huy buông thõng, mặc cho Lê Kiểu ôm chặt, ảm đạm hỏi lại: "Đại tỷ, tỷ nói ra tên của Tam muội, chẳng lẽ tên súc sinh kia sẽ bỏ qua cho tỷ à?"
Cậu không ngốc, Đại tỷ nói ra thân phận, chính là cố bấu víu vào đâu đấy trong tuyệt cảnh, đánh cược một phần vạn rằng lương tâm của tên súc sinh kia sẽ trỗi dậy. Nhưng thực ra, Đại tỷ thừa biết việc như vậy chỉ tốn công vô ích, nên tỷ ấy mới lấy tên của Tam muội ra làm bia đỡ, một khi có hậu quả gì thì tất nhiên Tam muội sẽ phải gánh vác hết.
Lê Kiểu bị Lê Huy hỏi lại cứng họng, chỉ còn biết thút thít tỉ tê khóc lóc.
Lê Huy nhẹ đẩy nàng ra: "Đại tỷ thật sự không có chút áy náy vào với Tam muội à?"
"Ta có chứ! Tam đệ, đệ nghĩ ta là dạng người như thế nào cơ chứ? Sau khi xảy ra chuyện ta cũng khó chịu dằn vặt vô cùng. Cứ nghĩ đến tình cảnh ấy, ta đều thấy hối không kịp."
"Nếu đã vậy, sao Đại tỷ lại bất mãn khi ta ra mặt?"
Lê Kiểu bị hỏi ngớ ra.
Lê Huy cười tự giễu: "Chẳng lẽ chúng ta đều là những người quý giá, còn Tam muội danh tiếng đã chẳng còn thì không đáng nổi một đồng à?"
Lê Kiểu cứng người lui lại: "Tam đệ, đệ đang trách ta à? Phải, trong lòng ta, tất nhiên đệ là quý giá nhất. Đệ là con trai duy nhất trong nhà, toàn bộ Tây phủ đều dựa phải dựa vào đệ để quang tông diệu tổ. Tiền đồ của đệ bị hủy hoại không phải là chuyện của mình đệ, các trưởng bối cũng sẽ đau lòng. Nếu biết đệ sẽ ra mặt, ta đã tình nguyện đứng ra rồi."
"Ta biết, Đại tỷ luôn luôn lo nghĩ thay cho ta." Lê Huy nhắm mắt, nụ cười vương trên khóe miệng lại khiến Lê Kiểu thấp thỏm trong lòng.
Cậu mở mắt, con ngươi đen sáng nhìn thẳng Lê Kiểu: "Bây giờ Tam muội đã giải quyết xong chuyện bên ngoài rồi, không cần Đại tỷ đứng ra nữa. Như vậy Đại tỷ đến xin lỗi Tam muội đi."
"Xin lỗi?" Lê Kiểu đột ngột trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Lê Huy.
Đệ đệ của nàng bị ngu rồi à?
Nếu mọi chuyện đã ém lại được, sao không thể trực tiếp cho qua?
Lại còn bắt nàng xin lỗi, như thế chẳng phải tổ mẫu cũng sẽ biết à?
Nàng tuyệt đối không thể xin lỗi được, nếu vậy sau này làm sao còn có chỗ đnưgs ở cái Tây phủ này?
"Ý của Đại tỷ là, không cần xin lỗi Tam muội?" Vẻ thất vọng của Lê Huy tràn ra trong từng lời nói.
Biểu tình của Lê Huy khiến Lê Kiểu cả kinh: "Không, ta không có ý đấy. Tam đệ, đệ nghĩ thử xem, vốn dĩ Tam muội không biết là ta làm, nếu để cho muội ấy biết, chẳng phải càng tổn hại tình cảm tỷ muội giữa hai ta à?"
Nàng tiến lên, cầm tay Lê Huy: "Tam đệ, coi như là tỷ tỷ van cầu đệ, đệ chừa lại cho ta chút thể diện đi. Sau này đảm bảo ta sẽ không làm như thế nữa. Nếu thực sự ta đi xin lỗi bây giờ, Tam muội chắc chắn sẽ hận ta cả đời. Đệ cũng không muốn thấy tỷ muội chúng ta xích mích thành thù phải không?"
Lê Huy rút tay ra, giọng nhẹ tênh: "Ý Đại tỷ là, cứ cho qua mọi chuyện như thế à?"
Lê Kiểu giàn dụa nước mắt, bả vai run run: "Tam đệ nhất quyết muốn bức tử ta à?"
"Đại tỷ, tỷ suy nghĩ thật kỹ đi, ta cũng nghĩ thật kỹ rồi. Ta đi trước đây."
"Tam đệ, Tam đệ --" Lê Kiểu với tay cản Lê Huy, Lê Huy cũng không quay đầu, bỏ ra ngoài.
Lê Kiểu ngã lại vào tháp mỹ nhân, hung hắng đập một cái gối sứ.
Gối sứ lạnh như băng, khắc cảnh mỹ nhân đuổi bươm bướm. Hoa tươi đẹp như vậy giống như biến thành vết máu sau gáy Cổ Sơ.
Lê Kiểu run cầm cập, đột ngột hất tung gối sứ xuống đất.
Vật nặng rơi xuống đất tạo ra âm thành giật mình, Thu Lộ lật đật chạy vào: "Cô nương, sao thế ạ?"
"Dọn hết đống này đi cho ta! Nhớ cho kỹ, sau này không cho phép để gối sứ trong tầm mắt ta!" Lê Kiểu quát khàn cả giọng, quát xong ngã xuống giường khóc rống lên.
Từ trước đến giờ nàng và Tam đệ khăng khít không rời, sao bây giờ lại ra nông nỗi này?
Lê Tam—
Nếu không có Lê Tam, nàng cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy, tỷ đệ các nàng cũng không thành ra nông nỗi này.
Tất cả là do Lê Tam hại nàng!
Tại sao Lê Tam không chết đi, chết quách đi!
Lê Kiểu đau đớn không cam lòng, Lê Huy cũng không muốn nghĩ thêm nữa, cậu mê man bước trong Nhã Hòa Uyển, giống như cô hồn dã quỷ.
Nước mắt chạy xuống từ khóe mắt, nhưng người thiếu niên chẳng hề nhận ra.
"Huy Nhi? Sao con lại ở đây?" Giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên.
Lê Huy mờ mịt nhìn, lẩm bẩm: "Thái thái?"
Hà thị lại gần: "Ăn cơm chưa?"
"Rồi ạ."
"Ơ kìa, sao lại khóc thế này?"
Lê Huy giơ vội tay lên khóe mắt, mới phát hiện gò má đã ướt sũng từ khi nào, lúng túng đến đỏ hết mang tai, bịa đại một lý

1 2 »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.