Vấn Thiên đưa An Kỳ ra khỏi nhà tù, cô thấy nơi này giống như một chiếc hộp bằng đá vậy.
Anh ta liền tháo còng tay cho cô và đưa lên xe ngồi.
Trong lúc trở về Dương phủ, Vấn Thiên chính là cái máy thông tin để An Kỳ bớt tối cổ
" Hiện giờ là năm bao nhiêu vậy Vấn Thiên đại nhân? Với lại Đại Bản là ở đâu và tại sao thiếu soái lại có vẻ căng thẳng khi nhắc về nó vậy? "
" Hiện giờ đang là năm 19xx, còn Đại Bản là một quốc gia giáp với Liên Thành ở phía Bắc.
Từ lâu hai bên đã tranh chấp lãnh thổ rất gay gắt, người của Đại Bản thì luôn bảo rằng Liên Thành đã chiếm đất của họ, còn xây dựng nên một đất nước riêng biệt "
" Tuy hai bên đã ký hiệp ước hòa bình dừng chiến, nhưng vẫn còn ngầm đấu đá nhau.
Dạo gần đây có một số thông tin Đại Bản cho người trà trộn vào Liên Thành nên thiếu soái đang gấp rút tìm tung tích! "
Năm 1920 vậy thì cách thời đại của mình tận một thế kỷ lận ư? Điên thật rồi! Đây không lẽ là xuyên không như trong phim truyện vẫn hay nhắc đến chứ?
Vấn Thiên thấy An Kỳ đang co rút người lại, cô còn đang ôm đầu mặt thì tái mét, anh nghĩ rằng cô đang cảm thấy không khỏe.
An Kỳ bất đầu suy nghĩ lại nếu cô không chạm vào viên ngọc " Nguyệt Minh Lam " đó thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Sau tất cả, chính nó đã đưa cô trở về thời đại xa lạ này.
Hiện giờ An Kỳ đã rất thê thảm rồi, nhém chết dưới tay tên Dương Hạo Thạc điên khùng ấy, mà sau này cô và hắn lại ở chung một nhà, không ít lần chạm mặt.
An Kỳ sẽ cố gắng hành xử thật vô hại nếu không muốn bị làm khó dễ.
Tuy rằng Dương Hạo Thạc đồng ý cho mình làm nha hoàn của hắn, nhưng có một điều mà mình biết.
Một kẻ thận trọng như vậy, ắt vẫn còn nghi ngờ mình là gián điệp của Đại Bản, nhất định sẽ giết nếu mình hành động thất thường
Từ nãy giờ lo suy nghĩ mà An Kỳ quên mất nhìn bên ngoài, cô choáng ngợp dưới sự xa hoa của Liên Thành, nhà cao cửa rộng tường đỏ ngói xanh, đèn treo khắp nơi, người người qua lại tấp nập, buôn bán rất nhộn nhịp.
Sự phân chia giai cấp rất rõ ràng, những người giàu có hay chức cao họ thường di chuyển bằng xe oto hoặc là xích lô, còn người nghèo vỏn vẹn một chiếc xe đạp cũ kỹ.
Các tiểu thư quyền quý, đài các sẽ mặc sườn xám làm từ vải bóng đủ kiểu đủ màu, cổ đeo vòng ngọc trai, tóc ngắn uốn xoăn đầu đội mũ.
Còn nữ tử bình thường sẽ mặc áo tiều và váy đen, họ trông rất mộc mạc giản dị.
Dân nghèo màu sắc trên người họ chủ yếu là đen và xám nên rất dễ nhận ra.
Xe đã dừng trước cửa Dương phủ, Vấn Thiên đưa An Kỳ vào bên trong và đi gặp dì Hoa - vốn là người làm lâu năm, nên Dương Hạo Thạc tin tưởng giao cho việc quán xuyến gia nhân, chuyện gì cũng phải thông qua bà ấy.
Nói cách khác, y chính là quản gia của nơi đây
Vấn Thiên nói chuyện với dì Hoa một hồi rồi rời khỏi,anh ta không quên lịch thiệp cúi đầu chào An Kỳ, bà ấy liền kêu cô đi theo mình.
Dì Hoa là một phụ nữ trung niên, gương mặt đã có vài nếp nhăn nhưng nhìn rất hiền từ, phúc hậu.
Trên đường, dì Hoa rất nhiệt tình với An Kỳ nên cô nghĩ người này chắc không có ý gì xấu với mình
" An Kỳ, từ giờ cô sẽ là nha hoàn ở đây.
Tôi sẽ giới thiệu một chút về chỗ này, Dương phủ rất nhỏ, chỉ có năm viện tất cả.
Vân Chung Các chỗ chúng ta vừa đi qua là nơi tiếp đãi khách khứa, phía Tây là Ngọc Uyển Các - nơi ngủ nghỉ và thư phòng của thiếu soái, còn Túy Uyển Các và Diên Uyển Các ở phía đông kia là phòng trống dùng để khách ngủ lại.
Hậu viện ở cuối sẽ là nhà bếp, chỗ giặt giũ và nơi ở của gia nhân trong phủ "
" Tuy nghe lần đầu rất khó hiểu.
Nhưng từ từ tôi sẽ quen thôi.
Vậy thì chỗ của tôi sẽ là ở hậu viện cùng mọi người phải không? " An Kỳ nghe thôi đã nhức đầu, tên Dương Hạo Thạc đúng là lắm tiền, chỉ ở một mình thôi mà nhà hắn đã rộng như một cái công viên rồi.
" Tuy nhiên đối với cô thì có chút thay đổi, An Kỳ, cô sẽ không ở chung với chúng tôi.
Thiếu soái đã dặn là sắp xếp cho cô vào ở chỗ đó "
" Chỗ đó? "
Dì Hoa đưa An Kỳ đến phía sau của Ngọc Uyển Các, có một ngôi nhà nhỏ cũ kỹ trong rất đáng sợ, nhìn giống như một cái kho hơn, xung quanh chỉ toàn cây cỏ.
Dì Hoa mở cửa, đập vào mắt của An Kỳ là bên trong rất dơ bẩn và hôi hám, chỉ có giường cạnh cửa sổ, tủ quần áo làm bằng gỗ, chiếc đèn treo trên trần nhà thì bị nứt bóng, vách tường có một lỗ nhỏ và tróc sơn tùm lum.
Gián chuột bò như đi hội dưới nền
" Đây...!đây thật sự là chỗ ở của tôi sao dì Hoa? " Mặt An Kỳ tối sầm lại, cô không tin vào mắt mình, so với ở đây thì nhà tù lúc nãy còn tốt hơn nhiều.
" Tôi cũng không biết vì sao, nhưng ngài Vấn Thiên bảo rằng thiếu soái đặt biệt căn dặn hãy đưa cô đến đây.
Chỗ này vốn là nơi dùng để nhốt các gia nhân có tội tuy nhiên đã không còn được sử dụng nữa! " Dì Hoa thở dài.
Cái tên Dương Hạo Thạc này đúng là không để người khác yêu thích dù chỉ một chút mà.
Nếu có cơ hội chuyển mình, tôi sẽ cho anh một bài học.
" Cảm ơn dì Hoa, đối với một người không nhà ở như con thì được đưa cho chỗ này đã là rất tuyệt.
Huống chi lại vô cùng thích hợp với đứa ưa sự riêng tư thì còn gì bằng " An Kỳ nắm chặt tay và mỉm cười nuốt cơn giận vào lòng.
" Đúng là một đứa nhỏ tội nghiệp, mặc dù dì vẫn còn có việc bận, để dì kêu con gái đem ít đồ dùng đến phụ con dọn dẹp lại chỗ này! " Dì Hoa liền rời đi.
An Kỳ đi một vòng xem thử căn nhà thì để ý rằng nó đối diện với Ngọc Uyển Các, mà dì Hoa bảo là chỗ ở của Dương Hạo Thạc.
Quả nhiên hắn ta làm vậy là có dụng ý cả, để có thể dễ dàng quan sát mọi hành động của cô.
An Kỳ thấy hắn thật quá ngây thơ đến buồn cười, đến con nít ba tuổi còn biết.
" Nhưng mà chỗ này ghê vãi! Mình không chết vì lạnh thì cũng chết vì bị côn trùng và chuột cắn! "
" Cô là An Kỳ có đúng không? " Một giọng nói phát ra từ phía sau cô, cô quay đầu lại nhìn thì thấy hình bóng quen thuộc.
Người này không phải là Tiểu Ngọc lúc nãy sao? Dì Hoa bảo sẽ kêu con gái đến, không ngờ con gái bà ấy lại là Tiểu Ngọc
" Đúng vậy! "
" Tôi là Tiểu Ngọc, con gái của dì Hoa.
Bà ấy kêu tôi đến giúp cô dọn dẹp.
Nhìn xem, tôi đã đem chổi và giẻ lau đến cho cô rồi này, trước khi làm xin hãy thay bộ y phục này đã, sẽ dễ dàng vận động! " Tiểu Ngọc đưa nó cho An Kỳ còn cô thì vui vẻ nhận.
Sau khi thay xong thì cô và Tiểu Ngọc bắt tay vào dọn dẹp.
Tiểu Ngọc giúp cô lau dọn trần nhà và đuổi gián chuột, còn An Kỳ sẽ leo lên nóc để xem có bị hư gì không vì cô sợ dột mưa.
Tiểu Ngọc đem thêm cả chiếu và gối chăn, vài ba bộ đồ để An Kỳ thay đổi.
Sau vài giờ đồng hồ thì cả hai cũng xong việc, căn nhà vẫn cũ nát nhưng đã sạch sẽ hơn rất nhiều, Tiểu Ngọc còn bảo là một lát nữa Văn Đinh sẽ đến thay bóng đèn cho An Kỳ, cô ấy còn tặng thêm một ít sáp vừa thơm lại có công dụng đuổi côn trùng.
" Trời ơi, Tiểu Ngọc tôi yêu cô quá! Cảm ơn vì cô đã bỏ thời gian để giúp đỡ một người xa lạ như tôi! " An Kỳ ôm chằm lấy Tiểu Ngọc.
" Không có gì cả, tôi chỉ muốn bù đắp vì đã hiểu nhầm cô là ăn trộm, để rồi cô bị thiếu soái tống giam vào ngục tù! "
" Tôi không để ý chuyện đó đâu! Từ giờ tôi sẽ làm việc ở đây, mong Tiểu Ngọc sẽ tận tình giúp đỡ! ".