Thiếu Soái Hãy Tha Cho Tôi Đi!

Chương 31: 31: An Kỳ Trả Đũa




Một tuần sau Vân Kim Mỹ lại đến Dương phủ, An Kỳ thấy cô ta khi đang quét sân, hai người cũng lịch sự cúi đầu chào nhau.

Hình như trên tay Kim Mỹ cầm theo một túi giấy trong rất đẹp màu vàng kim, không biết hôm nay cô ta lại đem đến thứ gì cho Hạo Thạc.
An Kỳ chỉ thấy cảm phục Kim Mỹ vì y thật sự rất cố gắng theo đuổi thiếu soái, mặc dù hắn hay cho cô ta ăn bơ.

Biết đâu cô ta cứ tiếp tục như vậy thì bổng một ngày sẽ được Dương Hạo Thạc xiêu lòng thì sao?
" Thiếu soái, tôi lại đến thăm ngài đây!!! " Vân Kim Mỹ niềm nở cười tươi.
"...!" Dương Hạo Thạc vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, tay thì đang lật từng trang sách đọc, hắn dường như đã quen với sự xuất hiện dày đặc của Vân Kim Mỹ, mặc dù vậy cũng có chút phiền phức nhưng không tiện nói ra.
...***...
An Kỳ đang ngồi đung đưa chân, nhăm nhi hạt dưa ở ghế tre sau nhà bếp, lúc này cô nghe thấy có ai đó trong nhà bếp, nhìn vô thì Y Bình đi vào, cô ta còn cầm cái túi lúc nãy của Vân Kim Mỹ.

An Kỳ tò mò nên đã lén xem Y Bình làm gì.

Cô ta bắt nước sôi và lấy cả bộ ấm tách, chắc là tính pha trà.
Đột nhiên Y Bình bỏ đó đi ra ngoài, An Kỳ cũng không nghĩ ngợi gì nhiều vì cô không quan tâm Y Bình, thì An Kỳ lại nhớ ra chuyện hôm bữa bị Vân Kim Mỹ tính kế, Y Bình chắc là đang trà cho cô ta vì y là người mà Kim Mỹ tin tưởng nhất trong cái phủ này.
Một ý tưởng ranh ma nổi lên trong đầu An Kỳ, cô tới cửa sổ để xem Y Bình trở lại chưa, rồi nhanh chóng đi lại chỗ cất gia vị và hốt ngay một lọ muối, mở ấm ra thì bên trong đã có sẵn lá trà.
Mí mắt An Kỳ cong lên, cô đẩy hết trà sang một bên rồi bỏ hẳn một thìa muối, sau đó lắp lại.

Vì còn đổ nước sôi nên muối sẽ rất nhanh hòa tan.

" Ôi mình lỡ bỏ nhiều muối quá rồi, mà thôi kệ! " An Kỳ cười khoái trí, chắc là Y Bình sắp quay lại nên cô đã nhanh chóng cất lọ muối về chỗ cũ và chuồn ra ngoài, chuẩn bị xem kịch hay.
Khi Y Bình quay về nhà bếp thì cô thấy nước đang sôi ùng ục, nên đã đến nhắc xuống rồi rót vào ấm trà.

Cô chuẩn bị cả bánh đậu xanh làm điểm tâm và bưng lên để phục vụ cho Kim Mỹ với thiếu soái.
" Đã để Vân tiểu thư đợi lâu, trà của người tôi đã pha xong rồi ạ! " Y Bình để lên bàn cho Vân Kim Mỹ.

Sau đó cô ta cúi đầu rồi đi ra ngoài
" Thiếu soái, đây là trà Long Tĩnh được hái trên núi Vân Sơn ở phía Bắc Liên Thành.

Vì số lượng rất ít và cực kỳ ngon nên loại này vô cùng đắt đỏ, tôi biết thiếu soái ưa chuộng trà nên đã đem đến tặng ngài.

Hy vọng thiếu soái không chê? " Vân Kim Mỹ cẩn thận rót nước vào tách, rồi dâng lên trước mặt Hạo Thạc.
" Có lẽ đã khiến Vân tiểu thư tốn công sức mua về cho ta, nhưng trà mắc tiền trong phủ ta không phải không có.

Ta vốn dĩ chỉ uống trà mà An Kỳ pha! " Khóe môi Hạo Thạc cong lên, hắn đóng quyển sách đang đọc dở.
Vân Kim Mỹ rút tay lại, cái gì cũng An Kỳ, An Kỳ cô nghe mà phát chán.

Cô bỏ không ít Kim Mã để có được hộp trà này, vậy mà thiếu soái lại từ chối một cách thẳng thừng.
" Nhưng ta vẫn sẽ thử một chút! Vân tiểu thư cũng uống đi! " Hạo Thạc lấy ly trà mà Kim Mỹ đưa, rồi hắn rót lại cho cô

Hạo Thạc vừa nhắm tới môi thì đã bỏ nó xuống, còn Vân Kim Mỹ thì thổi cho bớt nóng rồi uống một ực.

Mắt của cô ta mở to và lỡ nuốt vào, Vân Kim Mỹ lúc này cảm thấy muốn nôn mửa vì trà này vừa đắng vừa mặn, Hạo Thạc thấy biểu hiện của cô không bình thường, liền nghiêng đầu hỏi
" Sao vậy Vân tiểu thư? Không phải cô nói trà Long Tĩnh rất ngon? Vậy cớ gì mặt cô lại tái nhợt vậy? "
" Kh-không đâu thưa thiếu soái.

Trà này đúng là rất ngon và thơm, danh tiếng quả nhiên không sai! " Vân Kim Mỹ gượng cười, tay cô cầm ly trà run nhẹ, độ mặn thật khủng khiếp giống như là bỏ muối vào vậy.

Nhưng người pha cái này là Y Bình, không lẽ cô ta cố tình...
" Nếu đã vậy thì mời Vân tiểu thư uống hết bình trà này rồi hẵn về, dù gì nó cũng rất đắt, chỉ mới dùng một lần mà bỏ sẽ uổng phí lắm! " Dương Hạo Thạc lại tiếp tục rót trà cho Kim Mỹ, cô ta cảm thấy sợ hãi.
" Cũng chỉ là vài ba đồng bạc lẽ, tôi trước giờ ít khi dùng trà, nếu thiếu soái đã không thích trà Y Bình pha thì tôi sẽ đem nó đi.

" Vân Kim Mỹ nhanh tay cầm bộ ấm lên và đi ra khỏi thư phòng.

Dương Hạo Thạc chỉ biết im lặng.
Trên đường trở lại Ngọc Uyển Các sau khi cất bộ ấm thì Vân Kim Mỹ gặp được Y Bình, cô ta vừa định chào hỏi thì đã bị Kim Mỹ lấn tới tát cho một bạt tay mà ngã xuống đất.

Y Bình cảm thấy bất ngờ và không hiểu chuyện gì.

" Vân...!vân tiểu thư, tại sao người lại đánh tôi " Y Bình rưng rưng nước mắt.
" Ngươi pha cái kiểu gì mà trà mặn chát vậy? Chắc chắn thiếu soái cũng cảm nhận được, khác nào ngươi làm ta mất mặt trước ngài ấy.

Con tiện tì nhà ngươi, đúng là vô dụng! " Vân Kim Mỹ nghiến răng, chỉ thẳng mặt cô ta.

" Tôi thật sự không biết gì cả? Tôi chỉ bỏ lá trà và nước nóng thì làm sao mà nó mặn được, xin tiểu thư thứ lỗi, xin tiểu thư thứ lỗi.

Mặc dù tôi không có làm, nhưng do tôi sơ suất "
Dù gì Y Bình cũng lần đầu phạm lỗi, nên Vân Kim Mỹ đỡ cô ta đứng lên, còn nhẹ nhàng vuốt v e bên má đã đỏ ửng vì cái tát mà Y Bình hứng chịu.
Kim Mỹ từ tốn nói lời xin lỗi đến cô ta, chỉ vì cô quá tức giận nên đã không làm chủ bản thân, Y Bình cũng mềm lòng gật đầu và hứa sẽ không tái phạm, hữu ích hơn trong tương lai.
Đứa nhỏ này vẫn còn gia trị để mình lợi dụng, dù gì sau này mình bước vào Dương gia, cũng sẽ " vứt bỏ " nó.
...***...
Một lát sau, An Kỳ đứng nép vào một góc ở Vân Chung Các và thấy Vân Kim Mỹ đã lên xe rời khỏi Dương phủ, vì cô ta là một người giữ thể diện bản thân, nhất định sẽ không uống trà muối rồi phun ra trước mặt hắn đâu nhỉ?
Thư phòng của Hạo Thạc khá kín nên An Kỳ không thể nhìn lén, thật sự muốn biết biểu hiện của Vân Kim Mỹ như thế nào, dù sao cũng đã trả thù được, thật sự khiến con người ta thoải mái.

An Kỳ hí hửng xoay người đi thì cô hết hồn hét toáng lên vì Dương Hạo Thạc đang đứng sau lưng cô
" Thiếu soái, ngài làm tôi muốn đứng tim đây này! " Cô th ở dốc
" Cô đang tính bày trò gì nữa? " Hạo Thạc nhìn An Kỳ bằng ánh mắt nghi hoặc, hắn ép cô vào tường, đặt một tay chắn ngang mặt *
* Kebedon đấy =)))
" Có đâu ạ! Thiếu soái nói gì tôi không hiểu? "
"...!"
" Vậy thì tại sao bình trà của Vân Kim Mỹ lại mặn đến như thế? Người hay bày ra những trò ma quái ở trong phủ này chỉ có cô thôi, An Kỳ! "

" Nếu thiếu soái đã nói vậy thì tôi nhận luôn, vì tôi là người ăn ngay nói thẳng, đúng vậy.

Tác giả của nó là tôi đấy ạ! Vì tôi không ưa Vân tiểu thư, vậy thì ngài tính phạt tôi à? " An Kỳ biết rằng chẳng giấu nổi kẻ có đôi mắt tin tường này.

Cô hững hờ đáp trả hắn
" Tại sao cô lại làm thế? "
" Chắc hẳn ngài còn nhớ chuyện xảy ra ở hồ Giang Hàn hôm tiết Trung Nguyên chứ.

Sự việc đó tôi không hề làm, nếu tôi nói là Vân tiểu thư tự làm mình ngã thì ngài có tin không? " An Kỳ nhúng vai, vì cô biết trăm phần trăm câu trả lời của hắn là...
" Ta tin! " Hạo Thạc từ tốn đáp
" Sao ạ? " Câu trả lời của hắn làm đồng tử của An Kỳ nở rộng, cô nhất định không hề nghe nhầm, nên hỏi lại cho chắc chắn.
" Ta nói là ta tin cô! Bởi vì cô và Vân Kim Mỹ chỉ mới gặp nhau vài lần, không lý nào cô lại cố ý làm cho cô ta ngã, cùng lắm là do tai nạn.

Nhưng đột nhiên lại xuất hiện nữ nhân kỳ lạ kia một mực đổ tội cho cô, nên ta có chút nghi ngờ một là màn kịch được vạch sẵn "
An Kỳ trước giờ luôn nghĩ là Dương Hạo Thạc kiểu gì cũng sẽ đứng về phía Vân Kim Mỹ, vì họ là bạn bè từ nhỏ nên sẽ rất tin tưởng đối phương.

Nhưng An Kỳ đã lầm, mặc dù hắn hơi cọc tính và đáng ghét nhưng không phải là người không có lí lẽ.
" Mà cô bỏ muối nhiều quá rồi.

Nếu ta mà uống hết một ly trà như Vân Kim Mỹ, chắc ta sẽ nôn thốt nôn tháo ra mất! " Dương Hạo Thạc cóc đầu An Kỳ, rồi hắn quay người rời đi.
" Tôi cố tình đấy! Lỡ làm kẻ xấu rồi thì làm cho tới luôn! " An Kỳ vui vẻ, hí hửng đi theo Hạo Thạc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.