Thiếu Soái Hãy Tha Cho Tôi Đi!

Chương 5: 5: Pha Trà




Sau khi dì Hoa đem thức ăn cho Dương Hạo Thạc dùng được một lúc, An Kỳ bất đầu lấy nước vừa nấu sôi xuống, sau đó cho trà một lượng vừa đủ vào chiếc ấm đất màu nâu mà A Tây đưa.
Cô bỏ tí đường rồi đổ nước nóng vào ngập trà tầm 15 giây thì chắt ra, đó là cách tráng để làm lá trà đen nở và làm dậy mùi hương đặc trưng.
An Kỳ tiếp tục cho đầy nước vào ấm rồi đậy nắp lại tầm 1 phút để hãm trà, với loại trà thông thường thì chỉ cần 10 đến 40 giây là đủ, nhưng trà đen thì có thời gian lâu hơn như vậy mới pha ra một ấm trà ngon và trọn vị.

Đó là những gì sư phụ đã chỉ dạy cho cô.
Bước cuối cùng là An Kỳ đổ nước trà sau khi hãm vào chiếc ly sứ lớn có thể giữ nhiệt lâu mà Dương Hạo Thạc hay dùng để uống.

Cô rời nhà bếp và đem đến cho hắn nhân lúc còn nóng, hy vọng nó sẽ giúp cho cô vượt qua cửa ải lần này, trên đường đi thì An Kỳ bất gặp Y Bình ở phía đối diện.
Tiểu Ngọc bảo cô ta rất xấu tính nên không phải là loại người nên day dưa.

Thấy An Kỳ đang trên đường đem trà cho thiếu soái, Y Bình liền che miệng cười, bất đầu giở giọng mỉa mai
" Không ngờ vừa vào phủ đã bị thiếu soái để mắt đến, e rằng sau này sẽ khó sống.

Ơ nhưng mà cô sắp bị đuổi đi rồi còn đâu! Gót chân vẫn còn chưa dính chút đất bụi của phủ mà phải bước ra rồi! Thật tội nghiệp! "
An Kỳ không quan tâ m đến lời nói của Y Bình mà tiếp tục đi, quả nhiên là Tiểu Ngọc đã nói đúng, cô vẫn còn chưa đụng chạm đến mà đã có ý khịa trước.

Sau này vẫn nên đề phòng Y Bình
Làm như tôi muốn làm cái nghề này vậy, do hoàn cảnh cả thôi.

Đợi thêm một thời gian, An Kỳ này sẽ biến khỏi nơi đây.

Tức vãi!
Khi An Kỳ vừa vào Ngọc Uyển Các thì dì Hoa bước ra, bà ấy bảo là thiếu soái vừa dùng bữa xong, vậy nên cô hãy đem trà lên thư phòng cho ngài ấy.


An Kỳ cũng gật đầu làm theo.
Cô thấy chỗ này được xây theo cách cổ kính mà đơn giản, hài hòa, rất phù hợp với cảnh vật cây cỏ xung quanh.

Khác so hoàn toàn với những tòa nhà theo lối kiến trúc phương Tây mà cô bắt gặp ngoài phố.

An Kỳ gõ cửa trước khi vào
" Ai đấy? " Tiếng của Dương Hạo Thạc bên trong vọng ra.
" Là tôi, An Kỳ.

Tôi đem trà đến cho ngài đây "
" Mau vào đi! "
An Kỳ mở cửa, Hạo Thạc đang ngồi ở bàn làm việc, hắn ta đang mặc một bộ sườn xám dành cho nam giới màu đen than, thêu trang trí hình rồng bằng chỉ xám, trên mặt còn đeo thêm kính tròn nhỏ hai bên còn có hai sợi dây bạc, mái tóc đen vuốt ngược.

Hạo Thạc ghi chép gì đó trên giấy tờ, quả nhiên là thư phòng, An Kỳ thấy chỉ toàn sách là sách.
" Đây là trà của ngài thưa thiếu soái! Mặc dù tôi chỉ pha theo cảm nhận, mong ngài đừng uống vào rồi phun ra hết nhé! Trà vẫn còn nóng, xin hãy cẩn thận " An Kỳ đặt xuống bên cạnh Hạo Thạc, cô biết dù gì cũng bị tống khỏi đây vậy nên nên kháy hắn một tí
Hạo Thạc nghe những lời An Kỳ vừa nói có chút không vui, bằng chứng là hắn vừa nhăn mày.

Hắn cầm ly trà lên uống thử, An Kỳ không thấy Hạo Thạc nói gì liền có chút lo lắng.
" Thiếu soái..

ngài - ngài không sao chứ? Sao lại im lặng như vậy? "
" Không tồi! " Hạo Thạc tiếp tục uống cho đến khi vơi còn nửa ly thì bỏ xuống và đậy nắp lại

" Ngài vừa bảo không tồi tức là tôi vẫn được ở lại Dương phủ có đúng không? Thật ra trước đây tôi từng học cách pha trà, vì chưa biết khẩu vị của thiếu soái như thế nào nên tôi pha bằng kiến thức đã có sẵn " An Kỳ cảm thấy vui vẻ vì tình hình có vẻ khả quan rất nhiều
" Tuy không gọi là ngon nhưng vẫn uống được, tốt hơn của A Tây pha rất nhiều! " Hạo Thạc nhoẻn miệng cười
" Thật vui khi thiếu soái thích nó "
Không ngờ Dương Hạo Thạc và sư phụ lại có khẩu vị giống nhau.

Đúng là ông trời còn thương người tốt mà
" Mà có ai giúp cô không vậy? "
" Không không hề nha! Đúng rồi, chính ông A Tây là người đã chứng kiến hết quá trình tôi làm.

Thiếu soái có thể không tin tôi...!nhưng chắc ngài vẫn tin A Tây chứ? "
" Ta mong là sau khi dùng ly trà này bản thân sẽ không bị trúng độc! "
" Hả? Nếu ngài nghi ngờ tôi như vậy thì tại sao vẫn kêu tôi pha trà chứ? Mà ngài nghĩ xem tôi có thể ra tay lúc nào? Nếu ngài có mệt hệ gì thì người bị tình nghi đầu tiên là tôi này.

"
" Với lại dám hạ độc một thiếu soái thì chắc cấp dưới của ngài sẽ lật tung cái đất Liên Thành này để tìm tôi về hành quyết mất " An Kỳ vỗ mạnh xuống bàn và có chút mất bình tĩnh, đột nhiên cô cảm thấy không khí trở nên ngượng ngùng, liền quỳ xuống
" Aha...thiếu soái chỉ là tôi có chút hơi...!hmm phải nói sao nhỉ? Mong là ngài không còn nghi ngờ gì tôi nữa? Được không? Tôi thật sự không phải gián điệp gì đâu mà? Làm ơn! " Mặt cô đổ mồ hôi.

Hy vọng Hạo Thạc sẽ không tức giận mà móc súng cho cô một viên vào đầu.

" Lá gan của cô không nhỏ mà lại nói chuyện với ta kiểu đó! " Hạo Thạc nhếch môi.

An Kỳ cảm thấy bất ổn thì hồn vía lên mây, chuẩn bị tạm biệt thế giới tươi đẹp này thôi.


Hạo Thạc im lặng rồi kêu An Kỳ ra ngoài để cho hắn tiếp tục công việc của mình.

Cô liền mừng rỡ nhanh chóng đi nhanh về phía cửa, trước khi cô mở thì bị gọi lại.
" Kể từ bây giờ, sau mỗi bữa ăn cô đều phải pha trà cho ta, nếu như cô quên hay chậm trễ để ta đợi lâu, thì cô biết hậu quả thế nào rồi đấy, An Kỳ! " Hạo Thạc ho lên một tiếng sau đó làm ra vẻ mặt như đang đe dọa.

An Kỳ gật đầu rồi ra khỏi thư phòng.
" Cũng may là mình vẫn an toàn.

Nhưng mà tên thiếu soái ấy tính khí thất thường quá.

hmmm hắn cũng siêng năng thật, vừa xong công việc ở ngoài thì về nhà ăn uống lại phải tiếp tục làm.

Chức cao làm chi cho khổ " An Kỳ nhúng vai
***
Tối hôm đó, An Kỳ sau khi tắm rửa sạch sẽ thì trở lại phòng mình, cô đốt sáp thơm mà Tiểu Ngọc cho để không khí dễ chịu và đuổi côn trùng.

Ở bên ngoài chỉ là màn đêm tĩnh mịch, An Kỳ nằm xuống giường với vẻ mệt mỏi.

" Người ở đây ngủ sớm thật.

Nếu bây giờ mình còn ở hiện đại thì tắm xong đã được bấm điện thoại, ăn vặt và uống trà sữa rồi, còn không thì sẽ ngồi laptop để chạy đồ án, deadline! " An Kỳ thở dài.

" Tự nhiên mình lại vô duyên vô cứ bị đưa về đây, chỉ có thể lấy thân phận nha hoàn đu bám vào người giàu để sống sót.

Chờ sau này mình nhất định sẽ tìm ra cách trở về "
" Không biết bây giờ sư phụ đang làm gì? Sau khi mình đột ngột mất tích trong khi làm nhiệm vụ thì ông ấy có đi tìm mình không? Ahh nhắc tới sư phụ...!" Nước mắt của An Kỳ đã rơi xuống trong vô thức, cô liền ôm gối và khóc thút thít.


" Hức..

hức! Mình nhớ ông ấy quá! Sư phụ mau đưa An Kỳ về nhà đi! Hy vọng ngủ một giấc dậy thì điều mình thấy đầu tiên là khung cảnh trong căn phòng quen thuộc, tất cả chỉ là một giấc mơ! " An Kỳ từ từ chìm vào giấc ngủ
Cô giật mình tỉnh dậy, nhưng mà trời vẫn còn chưa sáng, có lẽ đang nửa đêm.

Vì lạ chỗ nên An Kỳ không thể thẳng giấc là chuyện bình thường, cô ngồi dậy và nhìn ra cửa sổ.

Thấy đèn trong căn phòng ở Ngọc Uyển Các vẫn còn sáng, không ngờ Dương Hạo Thạc đó lại thức khuya như vậy, chắc hắn bị mất ngủ.

" Hừm, không rảnh mà quan tâm chuyện người khác, mình vẫn nên ngủ tiếp.

Ngày mai là ngày làm việc đầu tiên của mình, lỡ dậy muộn thì nguy! "
***
Hạo Thạc vươn vai sau khi đọc xong quyển sách, hắn nhìn vào chiếc đồng hồ thì đã canh ba, Hạo Thạc vẫn nên đi ngủ vì ngày mai vẫn còn nhiều việc ở đồn cần giải quyết, hắn rời khỏi thư phòng và trở về phòng mình.

Nếu như mở cửa sổ sẽ thấy được chỗ của An Kỳ, hắn làm vậy là để dễ dàng quan sát hành động của cô ta.

Nếu có chút bất thường thì sẽ bắt gọn, nằm trên giường Hạo Thạc nhớ lại chuyện lúc nãy.

Biểu hiện kích động sau đó là sợ hãi của An Kỳ khiến hắn muốn bật cười.

Một cô gái như vậy ở đây Dương phủ này trước giờ luôn ảm đạm sẽ thú vị hơn nhiều.

" Sau một ngày mệt mỏi thì về nhà, trêu đùa cô ta một tí sẽ giúp mình giải tỏa được căng thẳng! An Kỳ, hmmm...!rất đáng để nhớ tên ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.