Thiếu Soái Lạnh Lùng: Sủng Bà Xã Lên Đến Tận Trời

Chương 14: 14: Khu Vui Chơi




A Thành và Duật Hành đứng gần đó xem kịch hay, sau đó A Thành nói nhỏ vào tai anh:
"Sếp, chị dâu tính kế hay thật!"
"Vợ tôi mà, dĩ nhiên kế sách của cô ấy phải hay rồi!"
Thiếu Đình bây giờ mới đến nơi, nhìn thấy mọi người đều tập trung rất đông về một phía, anh ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra đành chạy vào xem thử thì vô tình nghe được đoạn ghi âm trong phòng làm việc của anh ta, Thiếu Đình nhanh chóng chạy đến giải thích với cô:
"Nhược Hy, mọi chuyện không như em nghĩ đâu? Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi mà!"
"Hừ, hiểu lầm sao? Nếu tôi nghĩ đây chỉ là hiểu lầm, vậy thì mọi người trong bữa tiệc có xem đây là hiểu lầm không?"
Tất cả mọi người trong bữa tiệc đều bắt đầu bàn tán rằng đây rõ ràng là giọng nói của Giai Ninh và Thiếu Đình, không thể nào là hiểu lầm được.

Nhược Hy nghĩ mọi chuyện cũng đã xong, cô nhìn Thiếu Đình với cặp mắt lạnh lùng rồi nói:
"Chúng ta chia tay đi!"
Thiếu Đình giật thót, chạy theo nắm lấy tay cô rồi năn nỉ:
"Cho anh một cơ hội đi mà, anh sẽ không thích một người như Giai Ninh đâu!"
Nhược Hy cười lạnh, giật mạnh tay của anh ta ra rồi nói:
"Anh đừng nghĩ nói như thế là tôi sẽ tin, công ty tôi vẫn sẽ đi đến đó, nhưng anh nên nhớ chúng ta đã kết thúc rồi, không có chuyện sẽ tái hợp lại đâu!"

Dứt lời, cô đi đến nói nhỏ vào tai của Lam lão gia:
"Cha, con hơi mệt nên về trước đây!"
"Ừm, đi đường cẩn thận! Nhớ thường xuyên liên lạc với cha!"
Nhược Hy khẽ gật đầu rồi chào tạm biệt ông.

Tài xế mở cửa cho cô rồi bắt đầu lái xe đưa cô về nhà, đi được nửa đường tài xế đột nhiên dừng lại quay lại bảo cô:
"Cô thiếu phu nhân, phía trước là xe của Cố thiếu ra hiệu muốn gọi phu nhân xuống!"
Cô khẽ thở dài không biết anh đang định làm trò gì, cô vừa mở cửa bước xuống xe thì có một bàn tay ôm lấy cô vào lòng rồi nói:
"Bữa tiệc chán quá hay là anh đưa em đến chỗ này!"
Nhược Hy ngước lên nhìn anh ngạc nhiên hỏi:
"Hả? Chỗ nào thế?"
"Em cứ đi theo là biết!"
Nói xong, anh cúi người xuống bế cô lên rồi ra hiệu cho tài xế lái xe về biệt thự, còn anh tự mình lái chiếc Porsche màu đen để đưa cô đi chơi.

Nơi anh muốn đưa cô đến là khu vui chơi, Nhược Hy quay sang nhìn anh ngạc nhiên:

"Nơi anh muốn đưa em đến là khu vui chơi hả? Sao anh lại biết em thích chỗ này vậy?"
"Ài, tự nhiên anh biết thôi! Được rồi, em đứng ở đây đợi anh, anh đi đỗ xe!"
Nhược Hy gật đầu mở cửa xe bước ra ngoài.

Một lúc sau, anh bước ra từ bãi đỗ xe đi đến nắm lấy tay cô đi vào trong, bước vào cổng, anh cầm lấy tấm thẻ đen không giới hạn rồi nói với quản lí ở đó:
"Hôm nay Cố thiếu tôi muốn bao hết chỗ này!"
Nhìn thấy tấm thẻ đen không giới hạn, quản lí gật đầu chấp nhận rồi thông báo cho mọi người ở khu vui chơi là chỗ này có người bao rồi, phiền mọi người đi ra ngoài hết, hôm khác quay lại.

Nhược Hy kéo tay anh rồi nói nhỏ:
"Sao tự nhiên anh lại bao hết chỗ này vậy? Mọi người đang chơi ở đây đều buồn bã ra về rồi!"
Duật Hành mỉm cười, xoa lấy đầu cô rồi ôn nhu nói:
" Anh không thích nơi đông người, hơn nữa anh còn muốn em giải tỏa căng thẳng nên mới bao hết chỗ này!"
"Được rồi, chịu thua anh luôn!"
Nói chuyện với anh nãy giờ, cô không nhìn thấy A Thành đâu liền hỏi anh:
"A Thành cậu ấy đâu rồi?"
"Anh cho người đưa cậu ấy về trụ sở rồi, chúng ta đi chơi dẫn cậu ấy theo làm gì!"
Nhược Hu gật đầu mỉm cười rồi cùng anh chơi trò chơi đầu tiên là tàu lượn siêu tốc, đây là trò mà hồi nhỏ cô và anh đã từng chơi, bao năm rồi anh vẫn sợ cái trò này, kết thúc trò chơi anh liền chạy xuống, gương mặt trở nên xanh hẳn, cô lo lắng chạy lại hỏi anh:
"- Sao thế? Anh không khỏe à?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.