Thiếu Soái Lạnh Lùng: Sủng Bà Xã Lên Đến Tận Trời

Chương 49: 49: Hạnh Phúc




Do Duật Hành cài đặt weibo bên cô để khi cô đăng bài, anh đều thấy đầu tiên, thấy cô đăng bài với nội dung như vậy, anh rất vui.

Để tránh mọi người phát hiện, Duật Hành đăng nhập vào tên phụ rồi ghi cảm ơn cô.
Duật Hành thấy cô đứng lên, anh giơ tay ôm lấy cô ngồi ngay trên đùi mình, anh khẽ vuốt lên tóc của cô rồi nói:
"Cảm ơn món quà sinh nhật của em, Hy Nhi!"
Nhược Hy vui vẻ mỉm cười nhìn anh, cô nhìn xung quanh rồi khẽ cúi người xuống hôn nhẹ lên môi anh, gương mặt của cô đỏ ửng lên, cô khẽ nói vào tai anh:
"Đừng khách sáo, em là vợ của anh, tặng quà sinh nhật cho chồng là điều đương nhiên!"
Duật Hành đỡ cô khẽ đứng dậy, anh cũng đứng lên rồi nói:
"Hy Nhi, anh cũng có thứ muốn tặng cho em!"
Anh lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương anh đã đặt từ trước, vốn định tặng nó cho cô từ lâu rồi nhưng lúc đó cô vẫn chưa tiếp nhận tình cảm của anh nên anh đã không tặng.

Duật Hành khẽ quỳ xuống trước mặt cô, tay anh mở chiếc hộp ra rồi nhìn cô nói:
"Hy Nhi, em đồng ý lấy anh nhé!"
Nhược Hy bất ngờ nhìn anh, một giọt nước mắt của cô bắt đầu rơi xuống, cô nhìn người đàn ông trước mặt khẽ gật đầu, giơ tay ra rồi nói:

"Em đồng ý, được làm vợ của anh là điều hạnh phúc nhất đối với em!"
Duật Hành nhanh chóng cầm lấy chiếc nhẫn trong hộp, đeo nó lên cho cô.

Anh đứng lên, ôm lấy cô vào lòng, khẽ nói vào tai cô:
"Cảm ơn em đã chịu chấp nhận anh!"
Nhược Hy khẽ buông anh ra, cô đưa tay choàng lấy cổ của anh, tiến sát lại gần anh, hôn lên môi của anh thật sâu.

Hôn xong, cô ôm lấy anh, mỉm cười hạnh phúc nói:
"Thật ra em đã chấp nhận anh từ lâu rồi! Không nghĩ hôm nay anh đã cầu hôn em sớm đến như vậy, em cứ nghĩ tháng sau đến hôn lễ anh mới cầu hôn em chứ!"
Duật Hành ôm lại cô, tay khẽ đưa lên vuốt nhẹ mái tóc cô rồi nói:
"Đợi đến hôn lễ thì lâu lắm, anh sợ đợi đến lúc đó mới cầu hôn em thì em đã bị kẻ khác bắt đi rồi!"
Nhược Hy buông nhẹ anh ra, tay đưa lên khẽ chạm vào gương mặt của anh rồi nói:
"Em đã có anh rồi, sẽ không yêu ai ngoài anh nữa đâu!"
Duật Hành đột nhiên mỉm cười gian manh, anh khẽ bế cô lên đến bàn ăn.


Đặt nhẹ nhàng cô xuống, anh đưa tay xoa đầu cô rồi nói:
"Hy Nhi, em ăn nhiều vào! Hôm nay anh đặt toàn là món em thích ăn, ăn cho tiểu bảo bối của chúng ta khỏe mạnh nào!"
Nhược Hy nhìn bàn thức ăn rất phong phú, cô khẽ ngước lên nhìn anh rồi nói:
"Hành bảo bối, anh đặt nhiều món quá vậy! Trong thời gian này, em có quay một bộ phim ca nhạc, chắc có thể sẽ không ăn nhiều được!"
Duật Hành đột nhiên nhìn cô tức giận rồi nói:
"Không được, em phải ăn nhiều một chút thì tiểu bảo bối mới khỏe mạnh!"
Nhược Hy thở dài, chống cằm lên má rồi nhìn anh làm nũng:
"Em sẽ ăn vừa lại, sẽ không ăn nhiều được! Vì tương lai cho tiểu bảo bối, em phải kiếm được nhiều tiền mới nuôi được nó!"
"Em còn anh mà! Anh có rất nhiều tiền, đủ sức cho hai chúng ta nuôi tiểu bảo bối!"
"Được rồi, em ăn nhiều một chút là được chứ gì!"
Đến chiều, cô về biệt thự riêng để trang điểm, cô mặc bộ váy trắng tinh khiết cùng với đôi giày đế bằng màu đen huyền, sự phối hợp này làm tôn lên vẻ đẹp của cô rất nhiều.

Xong xuôi, Nhược Hy bước xuống lầu thì đã có anh đứng đợi rồi, anh lái xe đưa cô đến căn hộ nơi mà Lưu Vân sống để đón cô ấy thì cả hai vô tình nhìn thấy Ngụy Trạch đã lái xe đón cô ấy rồi.

Cô thở dài rồi quay sang anh nói:
"Anh lái xe đưa em đến thẳng nhà hàng XXX đi!"
Duật Hành nhanh chóng lùi xe rồi rẽ hướng đến nhà hàng XXX.

Vừa đến nơi, cô bước xuống xe thì nhìn thấy Lưu Vân đang đứng đợi cô trước cửa, Nhược Hy quay lại chào tạm biệt anh rồi đi đến chỗ của Lưu Vân..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.