Mộc Vãn sẽ không hát Côn khúc, nhưng là đối mặt với mọi lời khiêu khích, nàng vẫn là thong thả ung dung đứng lên: “Hát Côn khúc cũng không có gì ý nghĩa gì cả, hay là hôm nay liền cho cả nhà nghe một đoạn Tân khúc a.” (^^ giống như Nhạc hiện đại)
Mộc Cẩm Nhu cười nói: “Muội muội hát cái gì nghe cũng hay, không biết Tân khúc là gì, mau hát cho chúng ta mở rộng tầm mắt.”
Một bên Lăng Thận Hành đã hơi không thể nào mắt nhắm mắt mở, trong ánh mắt tràn đầy sự chán ghét, Mộc Vãn thật đúng là không tự mình hiểu lấy, chính mình trở thành tên hề trên bàn cơm còn hồn nhiên như không biết.
Hắn hất chung trà trong tay, đứng lên.
“Hi Nghiêu, ngươi đi đâu?” Lão thái thái hỏi.
Lăng Thận Hành hơi gật đầu: “Đi ra ngoài hút thuốc.”
Lão thái thái biết hắn nghiện thuốc lá, đại khái suy xét đến nơi đây đều là phụ nữ và trẻ em không tiện, liền cũng không ngăn cản, để hắn đi.
Mộc Vãn nhìn hướng nam nhân rời đi, giữa đuôi mắt hắn có tí chán ghét không thèm che dấu, nàng trong lòng cười nhạt một tiếng, đi đi, không nghe chính là ngươi tổn thất.
Mộc Vãn luôn luôn không luống cuống, huống chi lần này cần hung hăng vả mặt những người này.
Nàng thoáng sửa sang lại vạt áo một chút, môi đỏ khẽ mở, một bài hát của Đặng Lệ Quân 《 Tiểu Thành Chuyện Xưa 》liền giống như suối nước chậm rãi chảy xuôi mà ra.
Kia ca từ bài hát chính là:
Tràn ngập sự hoà thuận vui vẻ
Nếu ngươi đến Tiểu Thành
Thu hoạch đặc biệt nhiều
Nhìn như một bức họa
Nghe giống một bài hát
Nhân sinh cảnh giới chân thiện mỹ nơi này đã bao gồm.
~
Hút xong một điếu thuốc lá, Lăng Thận Hành trở lại nhà ăn, ánh mắt lướt qua mọi người vô tình dừng ở trên người Mộc Vãn, nàng nâng chén uống trà, mặt mày buông xuống, phấn mặt má đào, một thân vàng nhạt sắc nghiêng khâm sườn xám, càng tôn lên làn da trắng trẻo, vô cùng mịn màng.
Từ khi Mộc Vãn gả vào Lăng gia, hắn chưa bao giờ nhìn nàng quá con mắt, chỉ nhớ rõ nữ nhân này luôn luôn trang điểm đậm, toàn thân là mùi son phấn, mỗi lần thấy hắn giống như là ruồi bọ đổ máu hướng lên trên người mà bám, làm người khác rất phiền chán.
Nhưng hôm nay nàng thướt tha yểu điệu ngồi ở nơi nào, phảng phất cùng thế sự vô tranh đạm nhiên làm hắn có một tia hoảng hốt, nữ nhân này chẳng lẽ là thật sự rơi vào giếng ngã mất trí?
Người rơi vào giếng, chẳng lẽ tính tình cũng rơi theo?
Hắn không tin thế gian này còn có sự kỳ lạ loại này.
So với Lăng Thận Hành lạnh nhạt thong dong, mọi người trong nhà lại là biểu tình khác nhau, đặc biệt là vừa rồi Tam di thái đề nghị Mộc Vãn ca hát, cảm giác giống như là sống sờ sờ nuốt một cân ruồi bọ.
Ai cũng chưa nghĩ đến Mộc Vãn thế nhưng hát một bài hát độc đáo như vậy, các nàng chưa từng có nghe qua, không giống nhạc sôi động Tây Dương, giọng hát khi trầm khi bổng phảng phất cảm giác còn loại dư âm văng vẳng bên tai.
Kỳ thật Mộc Vãn hát bất quá chính là một bài hát của Đặng Lệ Quân 《 Tiểu Thành Chuyện Xưa, nhưng là ở cái này niên đại này, không có ca khúc được yêu thích, không có Đặng Lệ Quân, càng không có China Voice, ngồi nhìn những người này biểu tình, phảng phất có thể nghe thấy thanh âm vả mặt ~bá bá bá~. ^^
Nhưng chỉ vả mặt sao được?
Mộc Vãn hướng nhìn sắc mặt Tam di thái có chút trắng bệch, cười nói: “So với giọng hát hay của tam di nương, ta này chỉ có thể xem như làm nền, tam di nương mới là cao thủ nha.”
Tam di thái không thể thoái thác, chỉ có thể hát một đoạn Côn khúc 《 Mẫu Đơn Đình, đoạn này vốn là sở trường của nàng, ngày thường cả nhà nghe xong đều sẽ vỗ tay tán dương, nhưng hôm nay có giọng hát tinh xảo đặc sắc của Mộc Vãn ở phía trước, khúc sở trường này liền có vẻ bình bình đạm đạm, mọi người cũng chỉ là thưa thớt vỗ tay, đầu óc cả nhà giờ đều ở quanh quẩn bên những câu ca từ độc đáo kia, nhìn như một bức họa, nghe giống một bài hát, thật sự là vui vẻ thoải mái.
Mộc Vãn nhìn thấy Tam di thái trên mặt lúc đỏ lúc trắng thập phần hạ không được đài, nhợt nhạt nhấp ly trà, trong lòng sảng khoái, vừa nhấc đầu lại đụng phải một đôi mắt sâu và đen, ánh mắt kia mang theo sự dò xét, phỏng đoán cùng với sự rét lạnh đến tận xương.
Mộc Vãn vội vàng cúi đầu, làm bộ cái gì cũng không phát hiện.