Edit: nacapuu
Tô Tịch Nhan thật muốn khóc, cảm thấy chính mình dâm đãng đến không có chỗ dung thân.
Từ khi quỳ thủy lần đầu tiên, phàm là thân thiết chút liền không có không ướt.
Có khi nằm mộng thức dậy thấy chính mình phun nước, mỗi lần như vậy sẽ hận Lục Sính nhiều thêm một phân.
Nếu không phải từ nhỏ bị hắn đùa bỡn, Tô Tịch Nhan dám thề, thân thể chính mình sẽ không thay đổi thành mẫn cảm như vậy.
Lục Sính nhìn chằm chằm thay đổi thất thường trên khuôn mặt nhỏ đang bĩu môi kia, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, cô chắc chắn đem trách nhiệm đẩy hết đến trên người hắn.
Bất quá cũng không quan hệ gì, mười mấy năm, chính mình đã có thói quen.
Lục Sính hôn lên trán cô, tay một chút cũng không thành thật mà lần mò đi xuống.
Những cái hôn rậm rạp rơi xuống, Tô Tịch Nhan dạ dày một trận sôi trào.
Chịu đựng không khoẻ, cái miệng nhỏ ê a a nha nha kêu, tiểu huyệt đã lầy lội bất kham.
Lục Sính tay dời khỏi tiểu huyệt, lôi ra một sợi chỉ bạc thật dài.
"Nhan Nhan!"
Tô Tịch Nhan nghe thấy này hai chữ này trong lòng liền lộp bộp một chút, bởi vì khi hắn kêu hai chữ này thì đại biểu cho hắn tư xuân.
Hơn nữa còn là không dễ dàng xong việc, không đem chính mình làm cho không xuống giường được hắn đều thề không bỏ qua.
Tô Tịch Nhan đầu quả tim run rẩy, trong lòng đều là tuyệt vọng cùng oán hận, cô nghĩ thầm: Ai tới cứu cứu tôi với.
Tất nhiên, không ai nghe thấy tiếng lòng tha thiết kia của cô, Lục Sính mới sáng sớm tinh mơ liền đem cô lộng khóc.
Xong việc Tô Tịch Nhan vẫn không nhúc nhích nằm ở trên giường, trong mắt không có một tia sinh khí.
Khóe miệng chảy đầy tinh dịch màu trắng đục, háng cùng thịt mầm bị cọ xát đều sung huyết.
Lục Sính xong việc liền rời đi, Tô Tịch Nhan như búp bê vải rách nát nằm im đó không nhúc nhích.
Tiếng gõ cửa vang lên, người đến là Tiểu Thúy.Đây là nha hoàn của phủ thiếu soái, lớn lên trắng nõn sạch sẽ trông thực đáng yêu.
Nhìn cô ấy, Tô Tịch Nhan liền suy nghĩ, vì sao vận mệnh của mình còn không bằng cô ấy chứ?
"Tiểu Thúy, ngươi bao lớn rồi?"
Tiểu Thúy ngẩn người, đây là lần đầu tiên Tô Tịch Nhan chủ động cùng cô nói chuyện.
"Thiếu nãi nãi, em mười tám."
"Tìm được nhà chồng chưa?"
Tiểu Thúy lắc đầu, khuôn mặt nhỏ dần dần đỏ lên, thoạt nhìn có chút thẹn thùng, nhìn thế càng thêm đáng yêu.
Tô Tịch Nhan nhìn biểu tình kia trong lòng vô cùng phẫn hận, cảm thấy ông trời vì sao lại đối đãi như vậy với mình?
Thiên kim tiểu thư cư nhiên vận mệnh so ra còn thua cả một cái nha hoàn.
Tô Tịch Nhan không nói chuyện, suy nghĩ có nên hay không đem Tiểu Thúy nâng lên làm di thái thái, như vậy liền có thể giảm bớt áp lực cho chính mình.
Hiện tại chưa kết hôn mà cô còn không thể ứng phó được với Lục Sính, như vậy sau kết hôn sinh hoạt của mình cô thật không dám tưởng tới.