Cô nghe hắn nói thế thì có chút sợ hãi, tay không khỏi đặt nhẹ lên bụng mà xoa xoa vài cái.
"Lục Sính, chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi, anh không thể làm vậy với em được."
Lục Sính nghe cô chối bỏ quan hệ giữa hai người thì không mấy vui vẻ mà dùng sức túm lấy tay cô, cô trốn trốn tránh tránh mà lui về sau vài bước, rúc trong gốc tường dùng ánh mắt sợ hãi cùng phòng bị mà nhìn hắn.
Lục Sính lại như không thấy ánh mắt đề phòng kia của cô mà tiếp tục dồn ép đến khi không còn chỗ nào để lùi được nữa rồi mới từ tốn nói:
"Cẩu đồ vật, em như thế nào mà cứ luôn không biết tốt xấu thế? Em một hai phải bắt anh đem tim đem phổi đào ra cho em xem thì em mới chịu tin hay sao? Em có biết anh thích em như thế nào, yêu em như thế nào hay không chứ?"
Cô nghe thế thì chỉ lặng lặng cúi đầu mà không nói một lời. Lục Sính lúc này lại thở dài một hơi:
"Nháo đủ rồi liền về nhà đi, không có em, trên giường chẳng có chút độ ấm nào cả."
Cái giường kia từ ngày Tô Tịch Nhan rời đi, hắn chưa từng nằm ngủ qua lần nào, mà vẫn luôn ngủ tại thư phòng.
Cô nghe thế thì lắp bắp mở miệng:
"Anh uống nhiều rồi, về nghỉ ngơi sớm chút đi."
Tâm hắn hiện tại đang rất ngứa ngáy, thực muốn kéo cô lên giường mà lăn lộn một trận cho thật sảng khoái........
Cô thấy hắn cứ đứng thừ người ra không nói lời nào cũng không chịu rời đi, liền duỗi tay đẩy mạnh hắn một cái rồi đóng cửa lại. Đáy mắt cô dần dần hiện lên thần sắc mê mang không biết tiếp theo mình nên làm như thế nào mới đúng đây.
*********************************************
Buổi sáng cô mở cửa đi đổ rác, vừa ra cửa liền bị dọa cho nhảy dựng lên, vì Lục Sính đang nhắm mắt, tựa nửa người gục ở trên cửa nhà cô.
"Anh, anh sẽ không phải là ngủ nguyên đêm ngoài cửa đó chứ?"
Lục Sính nhướng mày mà nói:
"Em nói thử xem?"
Cô không biết nên nói gì cho phải a, lúc này Lục Sính lại duỗi tay ra, cô do dự một phen rồi cũng đưa tay ra mà dùng sức kéo hắn đứng dậy.
Hắn vươn vai rồi duỗi chân hoạt động thân thể đang cứng đờ một chút, sau đó nhìn nhìn cô rồi xoay người rời đi, hơn nữa còn không quên đem rác rưởi trong tay cô mang theo xuống lầu. Cô thấy hắn cư xử thật khó hiểu nên trừng mắt mà mắng thầm:
"Đầu bị cửa kẹp à?"
Nói xong liền đóng sầm cửa lại, không đến một hồi cửa phòng lại bị gõ vang lên, cô tưởng là Lục Sính quay lại, nên lười lên tiếng, kết quả lại không phải hắn mà là Trình Lệ đến đây kêu cô qua nhà cô ấy ăn sáng.
Nha Nha còn chưa có tỉnh, nên cô đành từ chối ý tốt của cô ấy, nói mình cũng đã chuẩn bị bữa sáng rồi.
*****************************************
Ngày kế là ngày Lý phó quan cùng Diêu Thanh Liên kết hôn, nên Hoài Châu rất náo nhiệt. Nha Nha rất thích không khí sôi động nên cô cũng mang con bé ra ngoài đi dạo một vòng rồi tiện thể đến nhà Nhị ca mừng sinh thần hắn một chuyến luôn.
Hôm nay Trình Lệ làm rất nhiều đồ ăn, cô cũng có mang đến một bình rượu vang đỏ. Vì đang mang thai nên cô không uống rượu mà chỉ nhìn nhìn hai vợ chồng họ uống thôi.
Sau khi ăn xong cô ngồi chơi một lát thì trở về, trên đường về gặp phải một tên say xỉn, cô liền bế bế Nha Nha lên rồi sầm mặt mà nói:
"Tránh ra."
Tên kia không những không nhường đường mà còn nở nụ cười dâm đãng rồi duỗi tay ra kéo cô, nhưng bị cô tránh thoát được.
Cô nhìn nhìn xung quanh một vòng, thấy chỗ này vắng vẻ không người qua lại thì không khỏi híp mắt lại.