"Anh?"
Hắn nghe ra sự nóng giận của cô nên dịu giọng giải thích:
"Nhan Nhan, bụng của em càng ngày càng lớn hơn, bên người nếu như không có ai chăm sóc thì anh không thể nào mà yên tâm nổi, em có thể hiểu cho sự bất an này của anh được không?"
Hắn thấy thân mình hiện tại của cô không nhanh nhẹn lắm, còn phải tự mình chăm sóc cho con gái, cơm ba bữa đều phải tự làm, hắn rất đau lòng cho cô a. Thấy cô im lặng không nói gì, hắn lại nhường một bước mà nói:
"Hai tháng thì cũng có thể đi, tiền đề là phải để Tiểu Đào cùng Dung tỷ đến đây chiếu cố cho hai mẹ con em nha."
"Nhà nhỏ như vậy, không thể ở được nhiều người như thế đâu."
"Thế thì em đổi một gian phòng khác lớn hơn không phải là được rồi sao, sao em ngốc như thế chứ?"
Tô Tịch Nhan nghe hắn mắng xong liền tức giận, hắn thấy hình như mình lại lỡ lời nên giọng mềm mỏng xuống mà giải thích:
"Nhan Nhan, anh đây là vì muốn tốt cho em thôi mà!"
Tô Tịch Nhan không ngốc nên đương nhiên là biết hắn vì muốn tốt cho cô, nhưng vấn đề là cô không cần.
Không mướn bảo mẫu không phải bởi vì cô không có tiền, mà chỉ là vì cô muốn sinh hoạt an tĩnh một chút mà thôi.
Nếu như để Tiểu Đào cùng Dung tỷ lại đây, thế thì có khác gì so với trở về phủ đại soái đâu chứ?
"Không được, em không thích trong nhà có nhiều người."
Lục Sính lại nhường một bước mà nói:
"Kia vậy anh chỉ để một mình Dung tỷ đến đây thôi, như này thì có thể đi?"
Tô Tịch Nhan ngẫm ngẫm nhưng chung quy vẫn là không đáp ứng. Hắn thấy thế thì chỉ biết thở dài đầy bất đắc dĩ.
"Anh muốn làm gì thế?".
Lục Sính ôm cô đi đến trước bàn ăn rồi từ tốn nói:
"Lúc nãy mới thao có một nửa thôi, còn chưa có thao xong đâu!"
Tô Tịch Nhan đẩy đẩy tay hắn mà phản kháng:
"Không cần."
Trong mắt hắn tràn đầy ý cười mà nói:
"Cái gì mà không cần chứ? Vừa rồi em đã động tình như thế rồi, giờ anh đến "giúp giúp" em một chút thôi mà, không có gì phải ngại đâu!!!..."
Tô Tịch Nhan không nghĩ muốn để hắn đến giúp mình đâu a, nhưng Lục Sính căn bản là không nghe cô giải thích mà đã đem hai tay cô khống chế chặt chẽ rồi đem áo ngủ vén lên cao.
Tiểu huy*t cô vẫn còn ướt nhẹp như cũ nên dương vật hắn rất thuận lợi mà thọc đi vào trong.
"Anh.......?"
Nói cái gì mà không cưỡng bách cô làm chuyện cô không muốn chứ, thế hiện tại hắn đây là làm cái gì chứ? cô nói thầm.
Lục Sính nghe xong cô nói thầm thì mặt dày vô sỉ mà hỏi lại:
"Anh có cưỡng bách em sao? Nếu như em nói mình không muốn bị làm, thì anh đây liền dừng lại ngay không thao em nữa!"
Hắn nói ra lời này nhưng dương v*t vẫn đều đều mà ra ra vào vào thao lộng tiểu huy*t. Cô kiều suyễn chỉ có thể mắng hắn một câu:
"Anh là cái đồ vô sỉ."
Lục Sính lại chẳng thấy mình vô sỉ gì cả nên hỏi lại:
"Ai vô sỉ?"
Dương v*t lại bắt đầu cọ xát miệng huy*t, cô cũng nhìn ra dụng ý của hắn nên đành nghẹn khuất mà đem mặt hướng về một bên không thèm trả lời.
Lục Sính lại cười trộm mà đem dương v*t cắm vào một đoạn, đỉnh trúng hoa tâm khiến cô không khỏi rùng mình tê dại mà rên rỉ môt tiếng.