Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường

Chương 114: Rút điếu vô tình.



"Anh?"

Hắn nghe ra sự nóng giận của cô nên dịu giọng giải thích:

"Nhan Nhan, bụng của em càng ngày càng lớn hơn, bên người nếu như không có ai chăm sóc thì anh không thể nào mà yên tâm nổi, em có thể hiểu cho sự bất an này của anh được không?"

Hắn thấy thân mình hiện tại của cô không nhanh nhẹn lắm, còn phải tự mình chăm sóc cho con gái, cơm ba bữa đều phải tự làm, hắn rất đau lòng cho cô a. Thấy cô im lặng không nói gì, hắn lại nhường một bước mà nói:

"Hai tháng thì cũng có thể đi, tiền đề là phải để Tiểu Đào cùng Dung tỷ đến đây chiếu cố cho hai mẹ con em nha."

"Nhà nhỏ như vậy, không thể ở được nhiều người như thế đâu."

"Thế thì em đổi một gian phòng khác lớn hơn không phải là được rồi sao, sao em ngốc như thế chứ?"

Tô Tịch Nhan nghe hắn mắng xong liền tức giận, hắn thấy hình như mình lại lỡ lời nên giọng mềm mỏng xuống mà giải thích:

"Nhan Nhan, anh đây là vì muốn tốt cho em thôi mà!"

Tô Tịch Nhan không ngốc nên đương nhiên là biết hắn vì muốn tốt cho cô, nhưng vấn đề là cô không cần.

Không mướn bảo mẫu không phải bởi vì cô không có tiền, mà chỉ là vì cô muốn sinh hoạt an tĩnh một chút mà thôi.

Nếu như để Tiểu Đào cùng Dung tỷ lại đây, thế thì có khác gì so với trở về phủ đại soái đâu chứ?

"Không được, em không thích trong nhà có nhiều người."

Lục Sính lại nhường một bước mà nói:

"Kia vậy anh chỉ để một mình Dung tỷ đến đây thôi, như này thì có thể đi?"

Tô Tịch Nhan ngẫm ngẫm nhưng chung quy vẫn là không đáp ứng. Hắn thấy thế thì chỉ biết thở dài đầy bất đắc dĩ.

"Anh muốn làm gì thế?".

Lục Sính ôm cô đi đến trước bàn ăn rồi từ tốn nói:

"Lúc nãy mới thao có một nửa thôi, còn chưa có thao xong đâu!"

Tô Tịch Nhan đẩy đẩy tay hắn mà phản kháng:



"Không cần."

Trong mắt hắn tràn đầy ý cười mà nói:

"Cái gì mà không cần chứ? Vừa rồi em đã động tình như thế rồi, giờ anh đến "giúp giúp" em một chút thôi mà, không có gì phải ngại đâu!!!..."

Tô Tịch Nhan không nghĩ muốn để hắn đến giúp mình đâu a, nhưng Lục Sính căn bản là không nghe cô giải thích mà đã đem hai tay cô khống chế chặt chẽ rồi đem áo ngủ vén lên cao.

Tiểu huy*t cô vẫn còn ướt nhẹp như cũ nên dương vật hắn rất thuận lợi mà thọc đi vào trong.

"Anh.......?"

Nói cái gì mà không cưỡng bách cô làm chuyện cô không muốn chứ, thế hiện tại hắn đây là làm cái gì chứ? cô nói thầm.

Lục Sính nghe xong cô nói thầm thì mặt dày vô sỉ mà hỏi lại:

"Anh có cưỡng bách em sao? Nếu như em nói mình không muốn bị làm, thì anh đây liền dừng lại ngay không thao em nữa!"

Hắn nói ra lời này nhưng dương v*t vẫn đều đều mà ra ra vào vào thao lộng tiểu huy*t. Cô kiều suyễn chỉ có thể mắng hắn một câu:

"Anh là cái đồ vô sỉ."

Lục Sính lại chẳng thấy mình vô sỉ gì cả nên hỏi lại:

"Ai vô sỉ?"

Dương v*t lại bắt đầu cọ xát miệng huy*t, cô cũng nhìn ra dụng ý của hắn nên đành nghẹn khuất mà đem mặt hướng về một bên không thèm trả lời.

Lục Sính lại cười trộm mà đem dương v*t cắm vào một đoạn, đỉnh trúng hoa tâm khiến cô không khỏi rùng mình tê dại mà rên rỉ môt tiếng.

Lục Sính khống chế lực đạo thao lộng rất tốt, cũng không có ép buộc cô thời gian quá dài, mười mấy phút sau hắn liền bắn ra.

Cô nằm ở trên bàn thở gấp đến lợi hại, tiểu huy*t cũng mấp máy liên tục mà đem tinh dịch đẩy ra bên ngoài.

Thao xong Lục Sính cũng nhẹ nhàng thoải mái thở hắt ra một hơi, rồi nằm ghé vào trên người cô.

"Đi xuống, anh áp sát như thế làm bụng em rất khó chịu."



"Em đúng là rút điếu vô tình nha."

Tô Tịch Nhan hừ hừ một tiếng, hắn cũng chóng tay xuống bàn mà đứng lên ôm cô đi tắm rửa, tẩy tẩy một hồi lại khiến hắn muốn lau súng cướp. Nhưng lần này Tô Tịch Nhan lại chết sống không chịu, nên hắn chỉ có thể cất súng mà từ bỏ ý định thôi.

Hắn biết nếu mình cường ngạnh tới cùng thì cũng có thể, nhưng vấn đề là Tô Tịch Nhan nhất định sẽ càng thêm hận hắn mà thôi.

"Anh đi về đi!"

Đã tới đây một chuyến rồi, hắn mới không ngốc mà rời đi đâu a!

"Anh muốn ở lại đây."

Tô Tịch Nhan nghe thế thì sợ ngây người mà phản đối:

"Không được."

Lục Sính lúc này lại mặc kệ sự phản đối của cô mà tự mình đi về phòng trước. Lúc cô vào phòng thì thấy Lục Sính đang ôm Nha Nha vào lòng mà dịu dàng dỗ dành.

Nhìn nhìn tình huống này cô cũng không thể làm gì nên chỉ đành an an tĩnh tĩnh đi đến bên giường rồi nằm xuống, ngủ bên cạnh hắn.

Đầu đêm thì Lục Sính vẫn luôn ôm hài tử, nhưng nửa đêm về sáng thì hắn lại quay sang ôm chặt cô vào ngực mình.

Buổi sáng lúc Nha Nha tỉnh lại thấy trên giường thế mà có thêm một người đàn ông nên tò mò mà hỏi:

"Mụ mụ, hắn là ai thế?"

Lục Sính nghe con gái hỏi thế thì trong lòng không khỏi có chút chua xót mà nghĩ: hắn thương yêu con bé như thế còn thường thường đến đây rình xem như vậy, thế nhưng hài tử lại nói không quen biết cái người làm cha là hắn đây.

Tô Tịch Nhan ở trong ổ chăn đẩy đẩy cái tay đang không thành thật của hắn ra, giọng nói cũng không mấy quan tâm mà nói:

"Đó là ba ba của con a!"

Nha Nha nhìn chằm chằm Lục Sính vài giây rồi: "Nga!" một tiếng

Phản ứng của con bé cũng không có bao lớn thậm chí là còn có chút bình đạm, khiến trong lòng hắn chua xót không thôi mà ôm chặt Nha Nha vào lồng ngực mình.

Nha Nha hự hự vài tiếng rồi trường từ trên người hắn chui vào trong lòng Tô Tịch Nhan dụi dụi vài cái rồi nói:

"Mụ mụ, con muốn đi tiểu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.