Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường

Chương 115



Thấy cô muốn ngồi dậy, Lục Sính liền dành trước một bước mà đứng lên muốn dẫn con bé đi, kết quả là Nha Nha dứt khoát không chịu mà một hai đòi phải có cô đi cùng. Lục Sính nghe xong cũng chết tâm.

Nha Nha đi vệ sinh xong liền quay về giường nằm, còn Tô Tịch Nhan thì vẫn còn ở trong đánh răng, rửa mặt.

Lúc này Lục Sính cùng con gái đang ngồi đối diện nhau, cha con hai người mắt to trừng mắt nhỏ không nói lời nào.

Sau khi từ phòng vệ sinh đi ra, cô liền xuống bếp nấu cơm, lúc này nghe thấy từ phòng ngủ truyền tới tiếng cha con họ đùa giỡn với nhau, nghe một lúc nhưng trong lòng cô lại không có cảm giác gì.

Lục Sính ăn sáng xong liền muốn dắt Nha Nha đi chơi, cô cũng không ngăn cản gì nhưng bất quá là không đi cùng họ mà thôi.

Cô nghĩ dù sao Nha Nha cũng là con gái của hắn, mối quan hệ giữa cô và hắn mặc kệ đến cùng là có ra sao thì cô cũng sẽ không ngăn cản cha con bọn họ gặp mặt bồi đắp tình cảm với nhau a.

Lục Sính mang Nha Nha đi chơi cả một ngày, có lẽ vì thế mà lúc trở về con bé quá mệt mỏi nên vừa lên giường liền ngủ ngay. Còn Lục Sính lúc này thì lại mặt dày mày dạn mà leo lên giường nằm, càng nhìn làm cô càng sinh khí.

"Anh ở lại đây là vì muốn chiếu cố thật tốt cho con gái mình thôi, em không cần phải suy nghĩ nhiều đâu?"

Cô nghe thế thì ngaaaa một tiếng rồi nói:

" Tốt thôi, thế thì em ra phòng khách ngủ."

Lục Sính nghe thế cũng không ngăn cản, cô liền buồn bực mà cầm lấy gối đầu, chăn mền đi ra sô pha trong phòng khách mà ngủ một đêm. Lúc thức dậy thì thấy mình thế nhưng là đang nằm ngủ ở trên giường.

Lại còn không phải là ngủ đến tự nhiên mà tỉnh lại, mà là đang sống sờ sờ bị Lục Sính sờ soạt, quấy rối mà tỉnh a.

Hai ngón tay hắn còn đang ở tiểu huy*t cô thọc vào rút ra, làm cô tức muốn hộc máu. Nhìn thấy biểu tình tức giận của cô, hắn lại duỗi thêm một ngón tay nữa tiến vào.

Cô rầm rì một tiếng, thân thể cũng cong lên. Sau khi hắn đem cô trêu chọc đến hư không khó nhịn thì thu binh mà đứng dậy, nói mình phải đi nấu cơm, cô nghe thế liền đứng hình như không thể tin được những điều mình mới nghe, nên trố mắt nhìn chằm chằm bóng lưng hắn rời đi, rồi không nhịn được liền hỏi:

"Anh không bận gì sao?"

Cô phát hiện hình như dạo gần đây Lục Sính đang rất nhàn rỗi như là không có việc gì để làm vậy.



"Không vội a, cho nên mới có thời gian đến đây chơi cùng con gái nha."

Hắn là tới để bồi hài tử sao? Ha! không nói cũng biết là lấy cớ mà thôi. Vì thế lúc ăn cơm cô liền không thèm nói với hắn câu nào, Lục Sính cũng không mấy quan tâm mà tiếp tục cùng Nha Nha thảo luận một hồi sẽ đi đâu rồi chơi cái gì.

Lúc ba người đang ăn cơm, thì có người đến cửa tìm, lúc mở cửa ra thấy người đến là Trình Lệ. Cô ấy nhìn thấy người ngồi trong bàn thế nhưng là Lục Sính thì hình như cũng rất ngoài ý muốn, rồi luống cuống nói vài câu xong liền nhanh chóng chạy về nhà.

Hai từ "Lục Sính" này có ai mà không biết hắn là ai chứ, đây là nhân vật thường xuyên xuất hiện trên các mặc báo a, ví hắn là hoàng đế của cái Hoài Châu này thì cũng không phải là nói quá nha, có thể thấy mặt nhân vật lớn này một lần thôi là cũng rất khó đó nha.

Vì buổi sáng Trình Lệ có chưng mấy cái bánh bao, nên muốn mang đến đây một phần cho mẹ con cô. Nhưng nhìn tình hình này Trình Lệ liền mau chóng rời đi, cô thấy cô ấy chạy trối chết như vậy liền quay đầu lại trừng Lục Sính một cái mà nói:

"Anh gặp nhị tẩu của em thì không thể chào hỏi một câu được à?"

Vừa rồi nhìn thấy Trình Lệ hắn lại không nói một tiếng nào, biểu tình còn lạnh lùng như thế.

"Vừa rồi không phải do anh đang bận nhai cơm sao?"

Hừ, có quỷ mới tin lời hắn nói a, cô đã quá rõ cái tính tình nhỏ nhen kia của hắn rồi, hắn đối với Tô Cảnh Hành có thành kiến lớn như vậy, cho nên tự nhiên là không thích luôn cả Trình Lệ rồi.

Thấy cô vẫn còn trừng mắt nhìn, hắn liền nói thầm:

"Lần sau anh sẽ chủ động chào hỏi, như này có được chưa?"

Tô gia nhân khẩu không vượng, cô cũng không có mấy cái thân nhân. Tô Cảnh Hành tuy rằng không phải người Tô gia, nhưng từ nhỏ hắn đã lớn lên ở Tô gia, cùng người Tô gia rất thân cận với nhau.

"Không cần, dù sao chúng ta cũng không có quan hệ gì với nhau cả."

Lời phía trước cô không phải là nói như vậy a, nhưng giờ quay người một cái thì lời nói lại thay đổi rồi.

Nha Nha không hiểu gì mà nhìn baba mình một cái rồi quay sang nhìn mụ mụ mình một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Lúc này hắn cũng cúi đầu mà cười trộm một cái, nhưng liền bị cô liếc xéo ngay.



Ăn sáng xong, Lục Sính mang Nha Nha đi chơi, trong nhà chỉ còn lại một mình cô, cô nghĩ nghĩ rồi đi qua nhà Tô Cảnh Hành một chuyến.

"Trời lạnh như này, em như nào lại sang đây?"

Vì trường học cho học sinh nghỉ , nên khoảng thời gian này Trình Lệ khá rảnh rỗi, cả ngày đều ở nhà.

"Em ra ngoài đi dạo cho thông khí một chút."

"Như thế nào chỉ có mình em thế? Nha Nha đâu?"

Tô Tịch Nhan ngồi vào sô pha rồi không mấy quan tâm mà nói:

"Lục Sính dắt nó đi chơi rồi."

"Các ngươi đây là đã hòa hảo với nhau rồi sao?"

"Không có, hắn đến đây để chơi cùng con gái mình thôi."

Trình Lệ gật gật đầu, tỏ ý đã rõ:

"Biết nhớ thương hài tử là tốt, như vậy chứng tỏ trong lòng hắn vẫn còn có mẹ con em a."

Tô Tịch Nhan cười khổ mà nói:

"Chuyện của em và hắn, nhị tẩu không biết đâu."

Trình Lệ nhịn không được mà khuyên giải cô vài câu:

"Có thể để đại soái cúi đầu nhận lỗi, đúng là khó mà có được nha, kỳ thật chắc hẳn là em đã hảo hảo suy xét rồi đi, hắn lại còn là cha ruột của Nha Nha nữa, tốt hơn rất nhiều so với tìm cha kế cho nó a......"

Tô Tịch Nhan thầm nghĩ trong lòng: từ khi rời khỏi Lục Sính đến nay, cô liền không nghĩ tới mấy chuyện như tái hôn gì nữa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.