Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường

Chương 12: Đội nón xanh cho Lục Sính



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: nacapuu

——————

Mong mn bình chọn, để mình có thêm động lực viết tiếp.

Nhấn vào dấu ⭐ ⭐ ⭐ ⭐ bên dưới nha.....

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Tô Tịch Nhan trước đi mua sắm quần áo, tiếp theo lại đi mua son phấn, qua lại vài vòng mới đi đến căn cứ của mình.

Một khuôn mặt nhỏ thanh thuần mỹ diễm được trang điểm càng trở nên thập phần thành thục quyến rũ, nhìn chính mình trong gương cô thực vừa lòng.

Đến chạng vạng, Tô Tịch Nhan ăn mặc thật gợi cảm mà ra cửa.

Ngồi xe kéo đi tới Bách Nhạc Môn, thanh toán tiền xe rồi vặn eo lắc mông đi vào.

Bách Nhạc Môn- thanh lâu lớn nhất Trì Châu,đây là nơi để người ta tiêu tiền như rác,tiêu phí tiền của để mà mua vui, cũng là địa phương náo nhiệt nhất Trì Châu phủ này.

Có thể tới nơi này tiêu phí đều là người không phú cũng quý, không thể đắc tội được.

Tô Tịch Nhan trang diễm lộng lẫy đi vào Bách Nhạc Môn, quen cửa quen nẻo đi đến sau hậu trường.

Cô tới nơi này làm gì?

Đương nhiên là vì đội nón xanh cho Lục Sính.

Nữ nhân ở chỗ này cơ hồ đều là kỹ nữ, Tô Tịch Nhan tiêu tiền mua một đêm của một kĩ nữ có việc làm ăn tốt rồi cho cô ta đi nghỉ ngơi, để cô thay cô ta tiếp khách.

Không thể không nói Tô Tịch Nhan lá gan cũng đủ lớn, cư nhiên vì đội nón xanh cho Lục Sính mà cái gì cũng đều có thể làm được.

Hết thảy mọi việc đều thật thuận lợi làm Tô Tịch Nhan có chút không thể tin được.

Bách Nhạc Môn lầu 3 có phòng nghỉ ngơi cô đến đó chờ,khi có người tìm tới cô liền đi tới trước phòng người đó.

Không có một tia u buồn mà đẩy cửa ra, trong phòng là một nam nhân mặc trường bào màu xanh đậm ngồi đó, tuổi nhìn cũng không lớn, thoạt nhìn khá văn nhã lịch sự.

chapter content


Đây là trường bào nha.....

Tô Tịch Nhan tiến vào rồi đóng cửa lại, nam nhân kia nhìn cô vài lần rồi nhíu mày.

Bước đến phía trước còn khoảng một mét nữa nam nhân kia mở miệng kêu cô đứng lại, không được đến gần.

Cô còn chưa rõ nguyên do thì thấy nam nhân kia từ trong túi móc ra một sấp tiền.

Đếm đếm rồi đưa cho cô: "Một hồi ngươi lên giường dùng sưc kêu cho ta, kêu càng lớn càng tốt."

Tô Tịch Nhan nhìn nhìn nam nhân này có chút phản ứng không kịp, nam nhân kia thấy cô chậm chạp không nhận lấy tiền, không chút suy nghĩ đem tiền nhét vào trong tay cô.

Này, này là ghét bỏ cô, chê cô không đủ xinh đẹp sao?

Hay là tên này sinh lý có vấn đề?

Chắn chắn là cái loại vấn đề này!

Tô Tịch Nhan tỏ ra thương cảm: "Lão bản, ngài đây là có ý tứ gì? Em sẽ phục vụ ngài thật tốt, bằng không mama nếu là biết chắc chắn sẽ trừng phạt em a."

Nam nhân lui ra phía sau vài bước: "Ngươi không nói mama kia như thế nào sẽ biết?"

Tô Tịch Nhan rất là vô ngữ, nhìn nam nhân vài lần, vài bước đi tới gần hắn.

Nam nhân mở miệng: "Ngươi muốn làm cái gì?"

Tô Tịch Nhan là tới phá thân, không biết nam nhân như vậy có thể nào được việc không nhỉ?

Cô không biết, đến gần đem nam nhân kia bức đến trong một góc.

Nam nhân kia không biết vì sao mình bị bưng kín mũi miệng, trong mắt mang theo ý tứ khinh bỉ nhìn cô.

Tô Tịch Nhan như là đọc hiểu thần sắc trong mắt hắn, tức khắc liền nổi giận.

"Ngươi tới loại địa phương này mà giả bộ thành bộ dáng thanh thuần làm cái gì? Hay là nói dương v*t của ngươi không cứng,đứng dậy không được? Bằng không vì sao phải bắt ta kêu rên?"

Nam nhân bị cô nói mấy câu mà ngây ngẩn cả người, trừng lớn đôi mắt nhìn cô.

Tô Tịch Nhan dùng ngón tay câu lấy cằm hắn: "Không phải là thật không được chứ?"

Nam nhân một phen đẩy cô ra, vẻ mặt chán ghét mà mở miệng: "Ngươi là như thế nào cơ khát? Muốn cầu ta thao ngươi?"

Một người lịch sự văn nhã rốt cuộc bị buộc nói ra những lời thô bỉ.

Tô Tịch Nhan cười duyên, da mặt dày đi đến gần nam nhân đó.

"Ta thích bị thao, chẳng lẽ này cũng là sai sao?"

Tựa như chưa từng thấy qua nữ nhân nào không biết xấu hổ như cô vậy, hắn phẫn hận mở miệng: "Mặc dù lưu lạc thành kỹ nữ, nhưng ngươi cũng nên có tự ái mới đúng chứ, ta trả tiền nhưng không muốn chạm vào ngươi đó là quyền lợi của ta."

Thật đúng là quyền lợi của hắn, cô không còn lời nào để nói.

Nhìn nhìn hắn vài lần, cô cười khanh khách rồi rời khỏi phòng.

Tên này không được liền thay một tên khác, Tô Tịch Nhan cô sẽ không thắt cổ chết trên một thân cây.

Không đợi cô đi ra ngoài, nam nhân kia gọi cô lại.

Tô Tịch Nhan xoay người: "Ngươi đổi ý muốn thao ta?"

Nam nhân không phải muốn thao cô, là không thể để cô nhanh như vậy liền đi ra ngoài, bằng không hắn đánh đố liền thua.

Bị túm trở về, nam nhân đem cô ném tới trên giường.

Tô Tịch Nhan cười duyên, duỗi tay vén làn váy lên.

Hai chân tinh tế thẳng tấp, trắng như tuyết lộ ra tới, hơi hơi khom lưng vuốt ve đùi, làm ra hành động câu hồn đoạt phách.

Ngón tay cô dọc theo quần lót nhẹ nhàng cọ xát, Tô Tịch Nhan liếm liếm môi, nũng nịu mở miệng: "Ngươi tới nha!"

——————

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.