Ở Hoài Châu này mọi người có thể không biết Lục đại soái Lục Sính là ai, nhưng nhất thiết cần phải nhận thức được ma nữ Lục An Nhiễm là ai nha.
Vì sao lại nói như vậy à?
Bởi vì Lục An Nhiễm chính là một cái nữ lưu manh danh xứng với thực a, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tuy nhân phẩm cô ấy không tốt lắm nhưng khi lên chiến trường lại là một anh hùng thực thụ.
Khi Lục An Nhiễm 6 tuổi đã đi theo cha nàng là Lục Sính lên chiến trường rồi, mười lăm tuổi có thể một mình mang binh đánh giặc, cùng năm cô ấy còn ngụy trang thành tiểu ăn mày rồi lẻ loi một mình ẩn núp vào hang ổ địch nhân, lập được rất nhiều công lao không thua kém bất kì đấng nam nhi nào cả.
Nguyên bản nàng hẳn là nên được ca tụng thành nữ anh hùng mới đúng, nhưng không nghĩ đến tác phong của cô dần dần có chút không thích hợp lắm.
Tỉ như khi cô ấy thấy người nào soái khí một chút thì nhất định phải đùa giỡn một phen, nếu không trêu chọc một chút thì chính là giở trò sau lưng một phen a.
Chính vì loại sự tình này nên nàng không thiếu lần bị Lục Sính thu thập một trận, Lục sính là vì sợ nữ nhi của mình không thể gả ra ngoài được, nên khi cô nàng mười sáu tuổi, baba cô đã ấn định ngay một cửa hôn nhân.
Về cuộc hôn nhân này tuy Lục An Nhiễm rất không đồng ý, nhưng nhờ một phen miệng lưỡi mà Lục Sính đã khuyên giải thành công, cuối cùng nàng cũng thông suốt, nhưng lại đưa ra một yêu cầu đó chính là vị hôn phu của mình nhất định phải là một soái ca. Chỉ đơn giản thế thôi, nếu người nọ không thể bằng nổi Lục Sính nàng liền không gả, nếu như không được như baba nàng thì ít nhất cũng phải giống Tô Cảnh Hành như vậy thì mới được.
Lục Sính nghe yêu cầu như thế liền lừa dối nàng, nói đối tượng này là một người rất soái khí, cao to đẹp trai. Đây chẳng qua là so hắn bịa chuyện mà thôi, chứ thật ra hắn cũng chưa từng gặp qua con rể tương lai của mình nha!
Hai gia đình nhanh chóng đính hôn với nhau, bên đàng trai muốn cho con trai mình ra nước ngoài du học vài năm, chờ khi Lục An Nhiễm đủ 18 tuổi hắn sẽ trở về để tổ chức hôn lễ.
Từ lúc bắt đầu thì Lục An Nhiễm không cảm thấy có gì là không được, nhưng theo tuổi tác dần trưởng thành, cô lại phát hiện mọi chuyện không phải thực sự là như vậy, vì ngày hôm qua từ miệng người khác mà cô biết được vị hôn phu của mình có thể không phải là soái ca gì mà rất có khả năng còn có thể là cái dưa vẹo táo nứt gì đó, vì thế về nhà liền cùng baba mình nháo lớn một phen.
Cha con hai người vì chuyện này mà thiếu chút nữa đã đem phủ đệ lật tung hết lên, nếu như không phải vì trong nhà còn có một người có thể trấn trụ được họ, sợ là hai người còn rất có thể sẽ vung nắm tay đấm nhau cũng không chừng.
Tô Tịch Nhan cảm thấy trên đời này chắc chỉ có cặp cha con này mà thôi, lão tử không ra dáng lão tử, mà nhi nữ cũng chẳng ra dáng nhi nữ gì cả.
Lục An Nhiễm tính tình giống hệt baba của nàng, lại còn rất thích động thủ, miệng lưỡi còn rất độc ác, nàng còn có thể ra tay rất tàn nhẫn để thu thập đám đệ đệ của mình, càng đừng nói đến người khác.
Mắt thấy hôn kì mấy tháng nữa là đến, nhưng Lục An Nhiễm lại sống chết không gả, nàng còn dám dùng súng để lên trán mình mà uy hiếp, làm Lục Sính tức đến thiếu chút nữa là hộc máu rồi.
Lục Sính thời điểm còn niên thiếu cũng là thiếu chút nữa đem lão gia tử của mình là Lục Dũng Đường tức chết, này chắc là thiên lý tuần hoàn, báo ứng không chừa một ai, trời cao đã đem Lục An Nhiễm phái đến để tra tấn hắn đây.
Cha con hai người vì chuyện hôn sự mà thường xuyên nghiến răng ken két, mỗi lần gặp nhau đều sẽ nháo đến tức giận mà mặt đỏ bừng. Tô Tịch Nhan cũng đã quen với những chuyện như này, nên cô cũng chẳng thèm lên tiếng mà cứ trầm mặc ngồi uống nước trà bên cạnh, phảng phất như chằng nhìn thấy gì .
"Nhan Nhan, em xem thử xem, đây là đứa con gái ngoan mà em sinh ra à?"
Tô Tịch Nhan nghe hắn gọi tên mình liền đem chén trà từ từ buông xuống rồi từ tốn nói:
"Nó đúng là do ta sinh, không sai, nhưng nó không phải cũng là con gái của ngươi hay sao?"
Lục Sính nghe thế thì không dám hé răng nửa lời, còn Lục An Nhiễm thì lại dậm chân mà dỗi:
"Mẹ à.....?"
Tô Tịch Nhan ừ một tiếng:
"Nếu không hay là như này đi, Phương Uy không phải đã về nước rồi sao? Hay là chúng ta hẹn gặp mặt rồi cùng nhau ăn một bữa cơm, nếu như con cảm thấy người này không được, thế cửa hôn sự này liền bỏ qua thôi."
Hôn sự này là do Lục Sính cùng anh em kết nghĩa của mình định ra tới, nếu như lần này từ hôn chắc chắn sẽ làm Lục Sính mất hết mặt mũi nên hắn nhất nhất không đồng ý mà nói:
"Không được, hôn sự của con cái từ xưa đến nay đều là nghe theo lệnh của cha mẹ, lễ của bà mối cả, em như thế nào không quản mà còn chiều theo nó như vậy chứ?"
Lúc trước khi định ra mối hôn sự này, Tô Tịch Nhan đã không đồng ý rồi vì cảm thấy con gái còn quá nhỏ, căn bản là cái gì cũng không hiểu, không biết, cô sợ sau này nếu con bé coi trọng người khác thì phải làm thế nào đây.
Nhưng Lục Sính lúc ấy lại không nghe, còn lén nàng đem hôn sự này ấn định xuống dưới, xong việc rồi thì cô còn có thể nói cái gì nữa bây giờ chứ.
Tô Tịch Nhan quay đầu lại, nhàn nhạt liếc Lục sính một cái, rồi nói:
"Ta không quản nó? Nếu không phải ngươi cả ngày mang theo con bé đến chỗ binh bộ bên kia, tính tình nó sẽ thành cái "giả tiểu tử" như vậy sao?"
***kiên cường, mạnh mẽ
Hừ, đứa con gái ngoan ngoãn, mềm mại dịu dàng như Nha Nha không ngờ lại bị hắn nuôi dưỡng thành một nhi tử bướng bỉnh, rắn chắc như thế.
Lục Sính bị một câu của cô chặn họng, không nói ra được một lời nào nữa.
Tô Tịch Nhan lúc này lại nói:
"Chuyện này ngươi cứ để ta ra mặt làm chủ, nếu như hai đứa nhỏ đều không vừa ý nhau, thì tự nhiên rất dễ giải quyết. Ngươi nghĩ mà xem, tính tình An Nhiễm tùy tiện như vậy, còn Phương Uy lại là cái người đọc sách, ngươi nếu ép buộc đem hai đứa nó chết chung một chỗ, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi hối hận không kịp a"
Lục Sính nghe cô phân tích mà trầm mặc suy tự, lúc này cô lại nháy mắt ra hiệu cho con gái một cái.
Lục An Nhiễm hiểu ý, liền giả vờ nghẹn ngào mà nói:
"Baba!!!!"
Lục Sính nhìn con gái mình mà có chút bất đắt dĩ, nói:
"Kiếp trước ta đúng là thiếu nợ ngươi mà."
Lục An Nhiễm nhìn nhìn thần sắc của baba mình, biết hắn đã nhượng bộ nên ánh mắt liền lộ ra ý cười.
"Sao con còn chưa chịu buông súng xuống, mau rót cho ngươi baba ngươi một ly trà đi."
Lục An Nhiễm nghe thế thì nhảy nhót làm theo, Lục Sính bực bội mà cầm lấy uống một ngụm lớn rồi nghe Nha Nha nụng nụi nói:
"BaBa? Ba hứa sẽ hủy bỏ hôn ước của con cùng Phương Uy sao? Có thật không baba?"
Lục Sính thở dài:
"Dựa theo ý của mẹ con , trước tiên cứ hẹn gặp mặt người ta trước đi, nếu con thật sự thấy chướng mắt đến lúc đó lại nói sau."
Lục An Nhiễm nghe thế liền dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía mẹ mình và năn nỉ. Tô Tịch Nhan liền khuyên giải con bé một câu mà nói:
"Đây là cái biện pháp tốt nhất a, bằng không thì mặt mũi, thể diện của Phương thúc thúc ngươi biết để đi đâu chứ."
Lục An Nhiễm vẫn còn có chút không cam lòng, nhưng bị mẹ mình trừng mắt một cái, cô lúc này mới chịu an phận xuống.
Tô Tịch Nhan lại quay đầu nhìn nhìn sắc mắt đen thui của Lục Sính nên nháy nháy mắt ra hiệu cho con gái. Nha Nha vừa thấy liền hiểu ý mà lặng lẽ lui ra ngoài chừa lại không gian cho ba mẹ mình.
Thấy không còn ai trong phòng, Tô Tịch Nhan liền khó có được một lần mà xum xoe quay quanh Lục Sính, vừa xoa bóp bả vai vừa ân cần hầu hạ.
Bên này, khi Lục Anh Nhiễm đi ra ngoài vẫn còn có chút tức giận nên nhìn ai cũng không vừa mắt cả, mà hạ nhân nhìn thấy khuôn mặt như sa sầm như sắp ăn thịt người này của cô thì đều sợ hãi mà nấp vào một góc, họ rất sợ bị cô thu thập nha.......
Lục An Nhiễm tự mình lái xe ra khỏi cửa, mục tiêu của cô là đến quân doanh a.
Ngươi hỏi cô ấy đến đó làm gì à?
Tất nhiên là để đánh nhau rồi.
Lục An Nhiễm từ nhỏ đã đi theo bên người Lục Sính, nên tất nhiên mấy cái thuê thùa may vá của tiểu thư khuê cát gì đó đều chẳng biết chút gì cả, mà đánh nhau giết người cùng mưu tính thì lại học đến không sót một thứ gì cả.
Ở quân doanh này sẽ không ai nghĩ Lục An Nhiễm là nữ nhi, hay đại tiểu thư tiện mà nương tay cả, trong này đối luyện đều là đao thật kiếm thật cả, ngươi nếu là mềm lòng, thì người bị thương chắc chắn sẽ là ngươi.
Lục An Nhiễm ở quân doanh phát tiết một hồi, cô nhìn đầy đất đều là binh lính đang than "ai u, ai ui" từng tiếng lại từng tiếng mà cả thể xác và tinh thần đều rất sảng khoái rồi đắc ý dạt dạo rời đi.
Lý phó quan nhìn những thủ hạ không biết cố gắng của mình, mà có chút ghét bỏ ra lệnh:
"Toàn thể các ngươi từ hôm nay trở đi, đều cần phải tăng cường huấn luyện hơn nữa, cư nhiên đến cả Lục An Nhiễm cũng có thể đánh bại được các ngươi, một đám đàn ông các ngươi không cảm thấy hổ thẹn hay sao chứ?"
Có vài binh sĩ không phục mà nói thầm:
"Đại tiểu thư đây là từ nhỏ bị thao luyện mà thành nha, chúng ta có thể so sánh."
***********************
Thực tốt, vì một câu nói của Lý phó quan mà bọn họ phải chạy bộ cùng rèn luyện đến nửa đêm mới được nghỉ ngơi.
Bên này, Lục An Nhiễm lại thần thanh khí sảng mà lái xe về nhà, sau đó liền biết được, Phương Uy đến thăm hỏi nhà mình. Cô liền không nhịn được mà hỏi:
"Hắn đến lúc nào thế má Dung?"
Dung tỷ cười ngâm ngâm mà nói:
"Con buổi chiều rời đi không đến một hồi, hắn liền tới a!"
"Má Dung à, Phương Uy hắn có phải lớn lên là thực xấu hay không vậy."
Dung tỷ lắc đầu tỏ ý mình cũng không biết:
"Ta còn chưa có nhìn thấy bộ dáng của hắn đâu!"
Lục An Nhiễm bĩu môi một cái mà nói:
"Thế con tự mình đi nhìn một cái vậy."
Dung tỷ cười cười nhìn Lục An Nhiễm đi ra sảnh ngoài.
Sảnh ngoài trừ bỏ vợ chồng Lục Sính còn có một đôi phu thê khác đang ngồi ngay ngắn và hai cái nam nhân. Tuổi của họ thoạt nhìn đều không lớn lắm, một thân đều là hương khí thư sinh, mà diện mạo kia ở trong mắt nàng cũng không phải là soái khí gì lắm.
Hai vợ chồng Phương thúc đang ngồi một bên, Bùi Thiến trông thấy Lục An Nhiễm đã trở lại, liền cười khanh khách mở miệng.
"An Nhiễm đã trở lại rồi à, mau đến đây thím nhìn một cái nào."
Lục An Nhiễm từ từ đi qua còn không quên dùng ánh mắt nhìn về phía mẹ mình.
Tô Tịch Nhan quá hiểu con gái mình, nhìn cái phản ứng liền này của con bé liền biết nó đã nhận nhầm một người trong sảnh này thành Phương Uy rồi.
Bùi Thiến kéo tay Lục An Nhiễm lại, để cô ngồi kế mình, càng nhìn bà càng vừa lòng đứa con dâu này, nên nhanh chóng cùng Lục Sính nói chuyện hôn sự cho bọn nhỏ.
Lục An Nhiễm nghe thế thì tươi cười có chút cứng đờ, trong lòng thì thầm kêu rên hỏng bét rồi. Bùi Thiến lạ cùng Lục An Nhiễm nói chuyện phiếm với nhau, nha đầu này lại có chút thất thần, cũng may là đều ứng phó qua được.
"Nhìn quần áo, đầu tóc của con đi, còn không mau đi đổi một thân quần áo sạch sẽ khác?"
Nhờ mẹ cô giải vây mà Lục An Nhiễm nhanh chóng đi xuống dưới, cô trở về phòng mình thay quần áo rồi cọ tới cọ lui không chịu ra.
Mọi người trên bàn đều đang đợi một mình cô ăn cơm a, cuối cùng vẫn là Tô Tịch Nhan không chịu nổi mà ra mặt nàng mới từ trong phòng đi ra.
"Mẹ, người không phải nói nếu như con không thấy thích thì liền hủy bỏ hôn sự sao? Con hiện tại liền nói cho mẹ biết, con không thấy ưng hắn a."
Tô Tịch Nhan chỉ cười khẽ mà nói:
"Con đến người còn chưa trông thấy mà, làm sao biết có hợp hay không chứ?"
Lục An Nhiễm a một tiếng hỏi lại:
"Kia hai cái nam nhân vừa rồi ngồi bên cạnh Phương thúc thúc là ai a?"
Tô Tịch Nhan biết nàng đã hiểu lầm nên giải thích:
"Đó là chất nhi của Phương thúc thúc ngươi dẫn theo lại đây chơi thôi!"
Lục An Nhiễm nga một tiếng rồi đi theo Tô Tịch Nhan đến nhà ăn.
Hiện giờ trên bàn trừ bỏ vài người lúc nãy, thì còn có thêm một nam nhân mặc sơ mi trắng, eo thẳng tắp, diện mạo cũng rất soái khí đang ngồi ngay ngắn bên cạnh Phương thúc thúc. Người này ngũ quan khá cương ngạnh, khí chất lạnh lùng, thoạt nhìn là cái loại sẽ không tùy tiện nói cười với khác a.
Bùi Thiến thấy cô đến liền lôi kéo nhi tử của mình là Phương Uy đứng lên chào hỏi:
Phương Uy, đây là vị hôn thê của con Lục An Nhiễm nha, An Nhiễm đây là kia tên tiểu tử thúi Phương Uy nhà ta a."
Phương Uy nghe mẹ mình giới thiệu mà vươn tay ra, ngữ khí cũng khá lạnh lùng mà nói:
"Tiểu thư, hảo a."
Lục An Nhiễm nhìn cái tay hắn đang duỗi ra, liền cũng lịch sự mà duỗi tay ra, bắt tay nhau.
Hai người đều nhẹ nhàng nắm một chút liền buông ra, rồi từng người ngồi vào từng vị trí của mình.
Lục Sính có vẻ rất vừa lòng Phương Uy, Tô Tịch Nhan cũng cảm thấy hắn thực không tồi, hiện tại chỉ còn xem ý của Lục An Nhiễm thế nào nữa mà thôi.
Sau khi ăn xong người lớn hai nhà liền tìm cớ đi ra ngoài, để mà để lại không gian cho hai người tìm hiểu nhau, nhưng mà Phương Uy lại cùng cái người câm giống hệt nhau, từ nãy đến giờ đều không nói lời nào.
Lục An Nhiễm lại từ nhỏ lớn lên ở quân doanh, thế nên khi cùng nam nhân giao tiếp liền không hiểu như thế nào là nữ tử thẹn thùng cả mà trực tiếp hỏi:
"Ngươi ở nước ngoài học cái gì chuyên ngành gì thế?"
"Bác sĩ."
"Thì ra cũng giống như đại cửu ta à."
Tô Cảnh Vân chính là bác sĩ nha, bất quá ông ấy hiện tại là danh y rồi.
"Không biết cữu cữu cô làm ở bệnh viện nào thế? Nếu có cơ hội ta nhất định sẽ đi bái phỏng một chút."
"Y Đại, ông ấy tên là Tô Cảnh Vân."
"Tô Cảnh Vân là cữu cữu cô?"
Lục An Nhiễm ừ một tiếng, Phương Uy nghe thế ngữ khí liền có chút hưng phấn mà nói:
"Đại danh của Tô giáo sư ta đã sớm nghe nói đến, chính là không có duyên thấy mặt một lần, nếu có thể không biết cô có thể dẫn tiến một chút, ta thật sự rất muốn đi bái phỏng Tô giáo sư a, ta còn muốn thỉnh giáo ông ấy mấy cái vấn đề nữa......"
Phía trước người này không rên một tiếng, lúc này lại biến thành cái người lảm nhảm không dứt thế không biết.
Lục An Nhiễm có chút vô ngữ:
"Hảo nha, ngươi có muốn ta hiện tại mang ngươi đi gặp không?"
"Có thể, vậy làm phiền Lục tiểu thư rồi."
Ánh mắt Lục An Nhiễm ở trên người hắn tuần tra một vòng rồi nói:
"Theo ta ra ngoài đi!"
Phương Uy nghe lời mà đi theo đằng sau, khi xe ra khỏi thành hắn mới biết được thì ra cô đây là muốn chở mình đi Bắc Quận a.
Từ Hoài Châu đến Bắc Quận đường xá cũng không gần, muốn nói là một tháng lộ trình cũng không quá nha.
Phương Uy cho rằng nàng muốn lái xe đi nên có chút do dự không biết nên khuyên như thế nào để cô đừng đi, nhưng Lục An Nhiễm lúc này lại một chân đạp ga phóng nhanh tới rồi căn cứ quân sự.
"Theo ta đi vào đây."
Phương Uy nghe thế liền đi theo đằng sau, thấy Lục An Nhiễm đang chuẩn bị bước lên một chiếc phi cơ trực thăng.
"Đi lên đây? Ngươi không phải muốn gặp cữu cữu của ta sao?"
Phương Uy nhìn nhìn vị hôn thê mình mà có chút run sợ, cảm thấy cái nha đầu này thực sự có chút mạnh mẽ quá mức a, hắn thấy mình hiện tại có điểm chống đỡ không được rồi.
"Cô sẽ lái phi cơ sao?"
Lục An Nhiễm vừa mang tai nghe vừa nói:
"Ngươi yên tâm đi, ta mười mấy tuổi đã học thành thạo rồi."
Phương Uy từ từ bước lên, còn không quên cột kỹ đai an toàn, chiếc phi cơ cũng từ từ bay lên.
Ở trên phi cơ, Phương Uy thường thường quay đầu nhìn nhìn Lục An Nhiễm, hắn là bị một loạt các thao tác của cô làm cho khiếp sợ rồi.
Ở trong ý thức của hắn, nữ nhân hẳn nên là ở nhà giúp chồng dạy con, nhưng không ngờ hắn gặp phải vị hôn thê cuồng dã như vậy.
Cuối cùng thì phi cơ cũng an toàn đến Bắc Quận, sau khi trực thăng đáp xuống, Lục An Nhiễm liền nhanh chóng nhảy xuống, hoạt động một chút xương ống chân rồi quay đầu nhìn Phương Uy nhướng mày.
Tô Cảnh Vân đang ở bên trong làm nghiên cứu, nghe thấy ngoài cửa ồn ào nhốn nháo, nhưng cũng không để ý lắm, nhưng thực nhanh liền có người tới kêu hắn. Hảo gia hỏa a, ra tới liền thấy là Lục An Nhiễm đang giơ một phen súng lên uy hiếp trợ lý của mình, làm hắn không khỏi tức giận mà lớn tiếng gọi:
"Lục An Nhiễm?"
"Đại cữu, con muốn gặp ngài a, con đã nói con là cháu ngoại gái của người rồi, nhưng bọn họ lại không tin, nói cái gì mà phải có hẹn trước mới có thể gặp a."
Tô Cảnh Vân thấy nàng ác nhân cáo trạng trước liền có chút đau đầu mà hỏi:
"Mẹ con như thế nào đem con thả đến chỗ ta thế?"
Lục An Nhiễm nhún nhún vai, không sao cả mà nói:
"Ta trộm đến đây nha, vì tên tiểu tử này muốn gặp người đó!"
Phương Uy lúc này mới tiến lên phía trước, trải qua một phen giới thiệu mới biết hắn là vị hôn phu của Lục An Nhiễm.
Lúc này Tô Cảnh Vân lại nghĩ thầm trong đầu: Hảo hảo cháu ngoại gái à, ngươi như vậy không sợ đem nhân gia người ta dọa cho chạy mất dép sao?
Lục An Nhiễm mới không sợ nha, nếu có thể dọa cho chạy mất thì càng tốt, vì nàng còn có điểm không ưng ý Phương Uy lắm đâu!
Hai người lúc này đi theo Tô Cảnh Vân đến phòng nghiên cứu, Lục An Nhiễm đông nhìn một cái rồi tây xem một cái, chừa lại không gian cho hai người bọn họ nói chuyện với nhau.
Ở đây có rất nhiều formalin chứa tiêu bản thể con người nha, còn có các loại bộ phận cụ thể nữa chứ.
Nhưng thứ hấp dẫn lực chú ý của cô đang là cái t*nh hoàn cùng cái dương v*t đang trưng bày bên trong lọ đó, làm cô không khỏi dừng lại mà tỉ mỉ quan sát.
Phương Uy đang cùng Tô Cảnh Vân tham thảo thỉnh giáo mấy cái vấn đề, nhưng dư quang vẫn luôn chú ý đến hành động của Lục An Nhiễm bên này, khi hắn thấy cô nàng đang chăm chú xem cái gì, trong nháy mắt liền cảm thấy trứng có chút đau nha.
Tô Cảnh Vân đang tỉ mỉ giảng giải mấy cái đề tài nên không chú ý tới, khi hai người nói chuyện xong thì Lục An Nhiễm cũng đã đi xem những cái khác.
Hai người tới cũng vội, mà đi cũng vội vàng, vì cùng ngày bọn họ đã trở về rồi.
Mới vừa xuống phi cơ Lục An Nhiễm liền bị Lục Sính chặn lại mắng một trận, Lục An Nhiễm thì chỉ hắc hắc cười trừ. Lục Sính vì ngại vẫn còn Phương Uy có mặt ở đây nên không hảo hảo thu thập nàng mà chỉ để lại một câu :
"Ngươi chờ lúc về nhà đi, xem ta như thế nào thu thập ngươi a!"
Vì hai người đi ra ngoài mà không nói đi chỗ nào, nên Lục Sính đây là chuẩn bị đi tìm bọn họ đây. Sau khi đoàn người trở về phủ, Lục An Nhiễm liền như không có việc gì mà bình tĩnh trở về phòng mình.
Lại nói Phương Uy bên này, khi vừa trở về phòng liền bị mẹ mình kêu qua nói chuyện: