Thiếu Soái Phu Nhân Luôn Muốn Bò Tường

Chương 121: Ngoại truyện 2-2



Phương Uy lúc này lại không hé răng nửa lời. Lục An Nhiễm liền duỗi tay ra đầu giường mà tắt đèn, rồi xoay người đưa lưng về phía hắn, làm Phương Uy chỉ có thể nhìn được cái ót của cô.

Trong phòng lúc này cũng thực an tĩnh, hai người ai cũng không nói lời nào. Qua một hồi lâu, Phương Uy liền nhịn không được mà lên tiếng:

"An Nhiễm, cô ngủ chưa?"

"Làm gì?"

"Cùng ta tâm sự đi?"

Lục An Nhiễm hỏi lại:

"Muốn nói cái gì?"

"Tùy tiện nói thôi, cái gì cũng được."

Khoác lác đánh đấm là nghề của Lục An Nhiễm nha, vì thế cô liền phóng đại mấy chuyện trên chiến trường để kể hắn nghe.

Phương Uy mấy năm nay vẫn luôn ở nước ngoài học tập, đối với thế cục quốc nội hiểu biết không nhiều lắm, chuyện trên chiến trường thì càng là không thể biết đến.

Lục An Nhiễm nói rất nhiều thứ, mạo hiểm có, kích thích cũng có, còn có thời điểm làm Phương Uy vuốt mồ hôi lạnh thay cô nữa a. Nghe một hồi, hắn liền không nhịn được mà hỏi:

"Bá phụ như thế nào mà bỏ được để cho làm ngươi lên chiến trường thế?"

Phương Uy thật sự nghĩ không rõ chuyện này nha. Nói đến cái này Lục An Nhiễm liền cười cười nói:

"Là ta tự mình yêu cầu, bcba ta lúc bắt đầu cũng không đồng ý, sau đó ta liền lén đi theo sau bọn họ, baba ta thấy vậy nên chỉ có thể mang theo ta đi cùng thôi......"

Phương Uy cảm thấy nàng đúng là rất bướng bỉnh a.

"Kia bá mẫu thì sao? Bà ấy cũng mặc kệ ngươi sao?"

Lục An Nhiễm cười khẽ:

"Như thế nào mặc kệ chứ, bất quá là mẹ ta luôn mạnh miệng nhưng mềm lòng a, bà ấy biết ta từ nhỏ đã thích "vũ thương lộng côn", nên dần dần cũng mặc kệ ta, mỗi lần ta gặp rắc rối gì, mẹ ta liền mắng ba ba một trân, nói là do ông ấy đã đem ta dạy hư rồi......"

Phương Uy nghe thế thì cười cười:

"Ba mẹ ngươi rất đau cho ngươi nha."

"Ân, tuy rằng ta động bất động là có thể đem bọn họ tức chết đi được, nhưng họ vẫn như cũ thực yêu ta......"

"Ngươi cái gì cũng đều biết, vì sao còn muốn ngỗ nghịch với trưởng bối thế?"

Lục An Nhiễm lúc này lại nhún vai, không để ý lắm mà nói:

"Ngươi thì biết cái gì? Mấy năm trước thật nhiều người đối với ba ba ta gây bất lợi, bọn đệ đệ ta lại còn nhỏ như vậy, đại bá và gia gia thì lại cách quá xa, người chân chính có thể giúp được ba ba ta lúc đó không nhiều lắm......"

Cho nên kể từ lúc đó, Lục An Nhiễm liền lặng lẽ thề rằng, mình nhất định phải thật mạnh mẽ để giúp Lục Sính trấn thủ Hoài Châu.

Sau đó lại vì sao cô có được cái danh hiệu đại ma nữ, là vì cô không tính toán sẽ lấy chồng a, cô muốn cả đời sẽ như vậy để ttrấn thủ ở trong nhà a .

Nhưng ý trời trêu người chính là, Lục Sính vì sợ cô gả không được mà nóng vội đính hôn cho cô.

Lại này nữa thì mấy cái đệ đệ ở dưới ma trảo cô mà từ từ trưởng thành, một đám nhóc con nho nhỏ lúc ấy bây giờ đều thành tiểu nam tử hán cả rồi, cho nên cô mới cam lòng mà lấy chồng nha.

Phương Uy nghe xong lời nàng nói, trái tim liền nhói nhói đau lên, cảm thấy cô cũng không dễ dàng gì cả.

Lục An Nhiễm lại không cảm thấy chính mình khổ gì cả, vì hết thảy lựa chọn đều là nàng tự nguyện, bao gồm cả việc gả cho Phương Uy.

Nàng nếu như không muốn làm chuyện gì, thì liền dám để súng lên trán mà không màn sống chết nha, tính tình cùng Lục Sính không sai biệt gì lắm.

Lúc này Phương Uy lại ôm chặt nàng vào lòng, Lục An Nhiễm ghé vào trong lòng ngực hắn nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà có lực, cô không nhịn được mà nói:

"Tim ngươi đập thật là lợi hại nha."

Phương Uy cũng nhận ra nên hỏi lại:

"Chẳng lẽ ngươi không khẩn trương sao?"

Lục An Nhiễm không thấy gì mà nói:

"Không có a, ta lại không phải chưa thấy qua người khác làm loại chuyện này."

Phương Uy lại yên lặng vô ngữ, cúi đầu nhìn nhìn cô vợ mới cưới này của mình:

"Ngươi đã xem ai đã làm loại chuyện này?"

Nói đến cái này thì có rất nhiều lần a, Lục An Nhiễm hưng phấn đếm đếm, kể kể từng cái một.

TRong doanh đội bên kia có quân kỹ doanh nha, Lục An Nhiễm cũng trộm đi vài lần, lúc ấy đều là vì tò mò.

Lục An Nhiễm hứng thú bừng bừng mà kể, nghe đến Phương Uy yên lặng thở dài một hơi.

Đây là thê tử hắn a, đêm tân hôn cô lại cùng hắn nói về chuyện chính mình đi rình xem người khác làm tình như thế nào.

Quả thực là Phương Uy không tìm thấy từ nào tới để hình dung thê tử của mình nữa rồi. Hắn thấy không thể nghe tiếp được nữa nên xoay người, dùng miệng mình chặn cái miệng đang lải nhải của cô lại.

Lục An Nhiễm trợn trừng mắt nhìn chằm chằm hắn hôn mình, làm Phương Uy không thể nào xuống tay được mà nói:

"Nhắm mắt lại đi."

"Nga."

Lục An Nhiễm nhưng thật ra rất nghe lời mà nhắm tịt hai mắt lại. Phương Uy thì chậm rãi nhấm nháp hương vị trong miệng cô, hắn như cảm thấy hôn có chút nghiện, mà muốn ngừng lại không được.

Hai người ở trên giường lăn lộn một vòng, Lục An Nhiễm phát hiện dương v*t hắn đã đứng lên, lúc này tim cô cũng đập hơi hơi có chút nhanh.

Cảm giác gia hỏa này hình như cũng không nhỏ, trong lòng cô đang có chút khẩn trương lại có chút chờ mong chuyện kế tiếp sẽ xảy ra.

Cô đã có nhìn thoáng qua không ít lần cái công cụ này của đám huynh đệ mình, nên bây giờ cũng có chút nhịn không được mà ảo tưởng cái tiểu đệ này của Phương Uy.

Không biết rốt cuộc là của ai lớn, ai thô, ai dài hơn......

Phương Uy thấy ánh mắt mơ hồ không tập trung của cô liền hôn môi lên cái trán cô một chút.

Lúc này ánh mắt Lục An Nhiễm mới nhìn về phía hắn, Phương Uy lúc này tim cũng không biết cố gắng mà nhảy tưng tưng, như sắp rớt ra khỏi lồng ngực đến nơi vậy.

Hắn liền ghé vào trên người Lục An Nhiễm mà bất động một hồi, nha đầu này lại dần dần mất kiên nhẫn mà thúc dục.

Phương Uy cảm thấy, đêm tân hôn hắn là muốn từ từ tới nhưng rốt cuộc thực tế cùng lý luận đúng là có khác biệt rất lớn a.

HẮn lại tiếp tục không nhanh không chậm mà hôn hôn rồi sờ sờ một phen, Lục An Nhiễm cũng không hé răng, Phương Uy lại sợ làm đau nàng, nên tay thực nhẹ thực nhẹ mà từ từ chuyển xuống dưới.

"Ngươi làm cái gì đó?"

Tay hắn lúc này còn đang chu du trên bụng nhỏ bình thản của nàng mà qua lại vuốt ve.

"Ta!!"

"Ngươi không thể thì đừng cứ nói với ta một tiếng? Còn nếu muốn thượng thì liền nhanh lên, ngươi sao cứ dong dong dài dài mà kéo dài công việc như thế chứ?"

Phương Uy nghe thế thì trong lòng cũng có chút buồn bực.

Lục An Nhiễm lại có chút ghét bỏ mà nói tiếp:

"Ngươi có phải là nam nhân hay không vậy? Nếu là không được thì cứ để ta tới cho."

Phương Uy cảm thấy bản lĩnh nam nhân như mình đây không nghĩ tới lại bị Lục An Nhiễm khinh bỉ như vậy, liền đem tay từng chút đi xuống mà sờ sờ.

Lục An Nhiễm hơi hơi tách chân ra, nghĩ như vậy có thể làm hắn thuận tiện đi vào hơn, kết quả hắn chỉ dùng tay mà dò xét âm mao bên ngoài, ngón trở ở âm mao bồi hồi một lúc, cô cũng không biết chỗ kia của mình có gì hay mà hắn cứ chơi đùa sờ tới sờ lui không dứt như thế..

Một lát sau tay Phương Uy rốt cuộc cũng bỏ được mà dời xuống, đầu ngón tay trước tiên từ từ đi vào, cũng không biết là đã sờ trúng cái gì, mà vèo một cái ngón tay hắn rụt trở về.

Lục An Nhiễm quay đầu lại nhìn hắn hỏi:

"Miệng bức ta cắn ngón tay ngươi nha?"

Phương Uy bị cô hỏi thẳng như thế liền nói:

"Ngươi là nữ nhân đó nha? Ngươi có thể nói chuyện đừng thô lỗ như vậy được không?"

Hai người bọn họ rốt cuộc ai là nam nhân vậy chứ? Phương Uy thật sự có chút hoài nghi giới tính của mình rồi nha.

Lục An Nhiễm có một cái thói quen đó chính là 10 giờ thì nhất thiết cần phải nghỉ ngơi. Mắt thấy đồng hồ điểm 10 giờ đúng, Lục An Nhiễm đánh cái hà hơi mà nói:

"Ngủ đi, ngày mai lại lộng tiếp."

Phương Uy lúc này không hiểu mô tê gì mà chết máy tại chỗ luôn.

Lục An Nhiễm nói phải đi ngủ, đúng thật là nhắm mắt lại, không tới một hồi liền ngủ mất.

Phương Uy tay cuộn thành nắm đấm, nhìn nhìn cô vợ dũng mãnh của mình mà nghiến răng nghiến lợi, rồi tự mình dùng tay giải quyết dương v*t đang cương cứng rồi đi ngủ.

Lúc hừng đông đúng 5 giờ cô liền lục tục mà đứng dậy, cô vừa cựa quậy Phương Uy cũng liền tỉnh dậy. Cô thấy thế thì nói:

"Ngươi cứ ngủ tiếp đi, ta đi chạy bộ buổi sáng."

Phương Uy biết nàng làm việc và nghỉ ngơi đều sẽ đúng thời gian nên chỉ nói:



"Ta sẽ bồi ngươi đi chạy bộ."

Phương Uy cảm thấy cô mới tới Quân Châu chắc chưa thể quen thuộc được, hắn sợ cô không biết đi nơi nào để chạy bộ buổi sáng a.

Lục An Nhiễm lại lắc đầu tỏ ý ghét bỏ mà nói:

"Không cần, ngươi chạy một hồi liền lười nhác mà than ngắn thở đài, ta còn phải lãng phí thêm thời gian để mà chờ ngươi nữa."

Bị thê tử mình không phải lần đầu tiên ghét bỏ, Phương Uy còn có thể nói cái gì bây giờ đây,

Lục An Nhiễm khi trở về vừa vặn 6 giờ rưỡi, rửa mặt vệ sinh một phen rồi ngay ngắn quy củ cùng Phương Uy đi kính trà.

Hai lão nhân gia này vừa thấy cô liền vui vẻ, còn đưa cho cô một cái hồng bao rất dày.

Sau đó Lục An Nhiễm liền cùng Bùi Thiến hàn huyên nói chuyện, Phương Uy ngồi ngay ngắn ở một bên mà nghe, không nói chen vào nói một lời.

Con dâu nhà người ta ngày đầu tiên vào cửa thì cha mẹ chồng sẽ có chút điểm ước thúc gì đó, nhưng tới Lục An Nhiễm chỗ này liền không có gì cả.

Vốn tưởng rằng hai người sẽ trò chuyện một hồi thôi nhưng không ngờ mẹ hắn cùng cô rôm rả vui vẻ kể hết chuyện này đến chuyện kia mà bỏ quên vị trượng phu mới tân hôn là hắn.

Phương Uy bên này ngồi mãi rốt cuộc cũng không chờ nổi nữa mà phải đứng dậy rời đi vì bên bệnh viện có chút chuyện gấp.

Buổi trưa hắn trở về liền biết được mẹ chồng con dâu hai người dắt nhau đi trại nuôi ngựa bên kia mà đua ngựa rồi.

Tới buổi tối hai người mới trở về, Phương Uy nhìn hai người một cái mà yên lặng vô ngữ.

"An Nhiễm, ngày mai chúng ta liền đi cưỡi ngựa tiếp đi."

"Hảo nha."

Hôm nay đua ngựa Bùi Thiến thua, nên có chút không phục mà ước định nàng ngày mai lại tiếp tục.

Lục An Nhiễm chính là cái người ai đến cũng không cự tuyệt a, mà tiếng đáp ứng kia cũng rất sảng khoái.

Phương Uy quay đầu nhìn lão tử nhà mình đang ngồi ngay ngắn trên ghế, hắn cảm thấy mẹ mình nơi nào mà giống như muốn con mình có tức phụ chứ, đây rõ ràng là tìm bạn đến chơi cùng mình đây mà.

Tắm xong, Lục An Nhiễm qua loa mà lau lau cái đầu ướt dầm của mình mấy cái rồi leo lên giường, Phương Uy lúc này đang ở trên giường đọc sách.

Không một hồi Lục An Nhiễm cũng nằm xuống, cô ngẫm ngẫm lại rồi lại ngồi dậy đem áo ngủ cởi ra. Dư quang khóe mắt của Phương Uy vẫn luôn dõi theo, khi thấy hành động này hắn liền không khỏi kinh ngạc một lúc!

Nhưng cũng không thể không nói là dáng người của Lục An Nhiễm đúng thực là rất hảo, v*ú lớn mông lại vừa tròn vừa mẩy, tỉ lệ dáng người đúng thật là rất hoàn hảo.

Phương Uy nhìn chằm chằm vào hai bầu v*ú đang đứng thẳng của cô mà có chút không dời mắt ra được. Lục An Nhiễm lúc này nằm xuống giường, đắp cái chăn lên, tất cả phong cảnh đều bị che đậy lại.

Phương Uy nuốt ực một ngụm nước miếng rồi khép quyển sách trên tay lại, cọ tới cọ lui tới gần nàng.

Lục An Nhiễm cũng không nói lời nào, Phương Uy lúc này lại nhìn lên đồng hồ một cái, thấy mới tám giờ liền nghĩ thầm: vẫn may là thời gian vẫn còn kịp.

Hắn nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong ngực mình, tay thì ở phía sau lưng qua lại vuốt ve, sờ sờ đến tâm tư Lục An Nhiễm đều ngứa ngái lên. Lục An Nhiễm lúc này thật sự chịu không nổi mà nói:

"Ngươi rốt cuộc sờ đủ chưa, còn muốn sờ đến khi nào nữa đây? Hay là sinh lý ngươi có vấn đề vậy?"

Đêm qua hắn sờ cũng đã sờ rồi, đêm nay như thế nào còn sờ nữa thế.

Lục An Nhiễm liền suy nghĩ, không phải là hắn không được đó chứ?Uy phong bản lĩnh của đàn ông bị nghi ngờ làm Phương Uy có hơi tức giận.

Di?

Cô cư nhiên phát hiện hắn không có mặc quần lót?

Lục An Nhiễm tâm viên ý mãn mà muốn nhìn một chút xem gia hỏa kia của Phương Uy rốt cuộc là hình dáng lớn nhỏ ra sao.

Nghĩ như vậy, tay nhỏ của Lục An Nhiễm liền duỗi đi xuống, ở trên thân thể cứng đờ của Phương Uy mà một phen nắm lấy dương v*t hắn bắt vào trong tay mình.

Phương Uy bị nàng làm cho hít hà một hơi!

Cô vuốt vuốt cảm thấy nó cũng không nhỏ lắm.

Tay nhỏ sờ sờ xoa bóp vài cái, dương v*t này cư nhiên ở trong tay cô mà từ từ lớn hơn.

Cầm không được nữa, Lục An Nhiễm xốc chăn lên ngồi dậy muốn đùa nghịch nó một chút.

Là một cái đại dương v*t phấn phấn nộn nộn, còn có chút nóng muốn phỏng tay nha!

Lục An Nhiễm nhìn chằm chằm dương v*t của Phương Uy mà nghiên cứu một hồi rồi lại sờ sờ hai túi trứng của hắn.

Phương Uy có chút quẫn bách, không chỗ dung thân, hận không thể chui vào khe đất mà trốn luôn cho rồi. Lúc này lại nghe cô hỏi:

"Cái này của ngươi lúc thao lộng vì sao lại cường ngạnh đứng lên? Còn lúc ban ngày thường là mềm xuống vậy?"

Phương Uy lại giúp cô nàng phổ cập một chút kiến thức, tri thức, Lục An Nhiễm nghe xong nga một tiếng.

Phương Uy không muốn nghe cô hỏi mấy câu nhảm nhí này nữa liền ôm cô đến gần rồi hôn lên đôi môi mộng nước kia, tay hắn thì lần mò xuống dưới mà sờ sờ âm hộ. Ngón tay hắn dọc theo âm hộ chuyển động một vòng, cuối cùng dừng ở trên âm đế nhẹ nhàng xoa vê, thân thể Lục An Nhiễm theo bản năng run rẩy lên.

"Như thế nào ta thấy có cảm giác tê tê dại dại a?"

Phương Uy ừ một tiếng, không có cho nàng lời giải thích mà ngón tay tiếp tục cùng thịt mầm đấu tranh với nhau .

Xoa vê một hồi Lục An Nhiễm rên rỉ lên, tiểu huyệt cũng ướt dầm.

Ngón tay ở tiểu huyệt khẩu bồi hồi, Lục An Nhiễm ừ một tiếng.

Phương Uy có chút không nhịn được, hôn môi nàng rồi ngồi dậy.

Lục An Nhiễm trên mặt che đều che kín thần sắc tình dục, Phương Uy đi tới giữa hai chân nàng kéo ra rồi nhìn nhìn.

Âm hộ thực sạch sẽ, miệng tiểu huy*t hơi hơi mở ra một cái khe hở, lộ ra âm thịt hồng nhạt bên trong.

Phương Uy hô hấp như bị hẹn lại, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm đến âm thịt kia. Lục An Nhiễm cảm giác chính mình thực mau không được rồi:

"Bức bên trong ngứa đến lợi hại. Sao lại thế này?"

Phương Uy lại ừ một tiếng:

"Lập tức liền không ngứa nữa."

Dâm thủy dọc theo miệng huy*t mà từ từ chảy xuống đùi non bên trong, Phương Uy biết cô đã sẵn sàng rồi liền đem quy đầu đỉnh ở tiểu huyệt khẩu rồi nhìn cô một cái nói:

"Khả năng sẽ rất đau, ngươi kiên trì một chút a."

Lục An Nhiễm hoàn toàn không để trong lòng, cảm thấy loại chuyện này dù có đau chắc cũng không đau như bị người ta đánh là mấy.

Nhưng mà, tiếp theo trông nháy mắt, Phương Uy liền bị một chân đá bay xuống giường. Lục An Nhiễm một bàn tay vuốt vuốt âm hộ của mình mà nói:

"Ngươi có biết làm không vậy, đau chết ta rồi."

Cô đau muốn tê tâm liệt phế, nên có chút không nhịn xuống được mà đem hắn đá xuống giường rồi.

Phương Uy sắc mặt đen sì mà nằm trên mặt đất, dương vật vẫn còn thẳng tắp dựng đứng. Hắn từ trên mặt đất bò lên, còn có chút muốn nghiến răng nghiến lợi.

Trở lại trên giường, Phương Uy nhìn Lục An Nhiễm rất là vô ngữ rồi nói:

"Ta đã nói sẽ rất đau rồi, ngươi còn đá ta."

Lục An Nhiễm cắn răng mà giải thích:

"Chính là cái này sao lại đau đến như vậy chứ."

Phương Uy ôm nàng rồi dịu giọng:

"Thao lộng vài cái liền không đau nữa đâu."

Lục An Nhiễm ừ một tiếng, Phương Uy liền lấy dương v*t lại để ở tiểu huyệt khẩu. Hắn có hơi sợ nàng lại đá chính mình xuống nên gắt gao đè lại hai cái đùi của cô.

Quy đầu từ từ đi vào, dương v*t chậm rãi hướng bên trong đẩy đưa, đi vào được khoảng nửa cây, Lục An Nhiễm đau đến chịu không nổi nữa. Phương Uy lúc này liền dừng lại, Lục An Nhiễm kiều suyễn mà hô:

"Đau chết ta rồi."

Cái đại gia hỏa này lớn quá cũng không tốt, khai bao rất khó khăn a.

Phương Uy mở miệng nói:

"Nhịn một chút liền sẽ qua thôi."

Lục An Nhiễm nhìn hắn một cái:

"Vậy ngươi liền nhanh lên, cọ tới cọ lui một lúc lâu như vậy mà mới đi vào có một chút, ngươi đây là muốn làm ta đau chết luốn hay sao?"

Hắn làm thế là bận tâm đến cảm thụ của cô a, kết quả lại còn bị cô ghét bỏ như thế.

Dương v*t lần này quyết định thọc vào một cái thật nhanh, Lục An Nhiễm bị đau đến mặt mũi trắng bệch. Nhưng nàng lại không kêu, mà là gắt gao chống đỡ.

Phương Uy không dám động đậy gì tiếp, hắn đang chờ cho cô có chút thời gian để thích ứng.

Một hồi lâu Lục An Nhiễm mới hoãn lại, cô nhìn Phương Uy một cái thật muốn đánh bay hắn ra cho rồi.

Phương Uy eo động động lên, theo động tác của hắn, Lục An Nhiễm khuôn mặt nhỏ trắng bệch ra, trên trán cũng túa đầy mồ hôi.



"Ngươi thao đau quá."

Phương Uy dừng lại hỏi:

"Lúc này thì sao?"

Lục An Nhiễm tức chết mà nói:

"Ngươi nhanh lên đi, làm như vậy ta càng đau hơn."

Phương Uy cũng không biết nàng muốn sao nữa, nhanh cũng kêu đau mà làm chậm lại làm càng đau.

Hắn kéo một chân của cô lên, Phương Uy không tiếp tục khắc chế chính mình nữa mà đỉnh Lục An Nhiễm a a a không ngừng.

Tiếng phạch phạch đánh từng cái vang lên, Lục An Nhiễm bị va chạm thân thể lắc lư.

Phương Uy lúc này muốn bắn nên vội vàng dừng lại, thở hổn hển nhìn nàng hỏi:

"Còn đau không?"

"Còn tốt."

Phương Uy xoa nhẹ thịt mầm mềm mại của cô vài cái, Lục An Nhiễm chịu không nổi.

Bang một tiếng va chạm khiến thân thể cô hướng về phía trước một chút. Đau đớn dần dần qua đi, Phương Uy thao lộng lực độ cũng lớn lên, không một hồi, lần đầu tiên trong đời Lục An Nhiễm đạt đươc cao trào lần đầu.

"Aaaa, ngươi đem ta thao ra nước tiểu rồi."

Phương Uy nghe thế thì rất muốn cười:

"Kia không phải nước tiểu, nó gọi là dâm thủy khi ngươi cao trào......"

Lục An Nhiễm ngây ngốc nga một tiếng:

"Ta còn cho rằng mình bị ngươi thao đến tiểu ra rồi chứ!"

Phương Uy bó tay mà nói:

"Ngươi nói chuyện đừng có thô lỗ như vậy được không."

Lục An Nhiễm bất nhã mà trợn trắng mắt, Phương Uy đáy mắt mang theo ý cười, dùng đại dương v*t hung hăng thọc nàng.

Cao trào hai lần Phương Uy mới bắn, trông nháy mắt khi dương vật rút ra còn mang ra một ít huyết.

Trên dương v*t có chút bộ vị dính máu xử nữ, Phương Uy nhìn một cái nhấp miệng cười.

Lục An Nhiễm lúc này hừ hừ nói:

" Bức ta đau quá."

Tiểu huy*t sưng đỏ lợi hại.

Phương Uy ôm nàng đi rửa sạch, lúc tẩy rửa chạm đến chỗ đó khiến Lục An Nhiễm nhe răng trợn mắt. Trở lại trên giường, Lục An Nhiễm liền nói thầm:

"Loại chuyện này chơi không vui gì cả."

Phương Uy nghẹn cười nói:

"Rõ ràng là chơi rất vui mà, về sau ta mỗi ngày đều cùng ngươi chơi nha."

Lục An Nhiễm nhìn hắn một cái mà không lên tiếng, Phương Uy đem nàng ôm vào trong ngực. Phương Uy mặt ngoài nhìn vào làm người ta cảm thấy hắn rất đứng đắn, không dễ thân cận mà nói nói cười cười, nhưng từ khi khai bao đến nay hắn như trở thành một người khác vậy.

Mặc quần áo cùng cởi quần áo như hai người khác nhau. Mỗi ngày không làm hai ba hồi chuyện đó thì sẽ không ngừng nghỉ, Lục An Nhiễm có khi nổi giận thì cũng thẳng tay đánh hắn.

Phương Uy bị đánh đến chắc nịch, mặc kệ ngươi có đánh hắn như thế nào, thì hắn cũng nhất định muốn thượng ngươi một chút, bằng không không phải bị đánh uổng phí sao.

Giờ phút này chính là, phía trước đều đã làm một lần, nhưng Phương Uy vẫn quấn lấy Lục An Nhiễm muốn làm một hiệp nữa.

Lục An Nhiễm bị hắn lôi kéo đưa đẩy làm phiền đến liền một chân đem hắn đá xuống giường, cầm lấy gối đầu mà đánh hắn.

Phương Uy thì không rên tiếng, Lục An Nhiễm đánh một hồi cũng nguôi giận. Lúc này hắn liền bò lên giường, sống chết không biết xấu hổ mà quấn lấy đòi phải vận động lần nữa, Lục An Nhiễm cảm thấy hắn đúng thật là mặt người dạ thú mà.

Từ bề ngoài nhìn vào Phương Uy là một cái người cho người ta cảm giác hắn rất chính trực không nịnh nọt bất cứ ai, hắn còn cho người ta cảm giác có chút điểm tiên khí phiêu phiêu, không màn chuyện trần tục thế gian, nhưng lúc lên giường, hắn chính là cái đồ cầm thú a.

Đây là cái suy nghĩ của cô về hắn, mỗi đêm hai người đều bởi vì chuyện này mà đấu tranh với nhau.

Phương Uy cũng không biết là bắt đầu từ khi nào da mặt lại có thể luyện thành dày được như vậy, tinh thần cũng rất tốt, cô có đánh hắn, rồi mắng hắn thế nào hắn cũng không đánh lại, cãi lại một tiếng.

Làm cô bực mà không có chỗ phát tiết, sao đó hắn lại trưng ra cái khuôn mặt đáng thương kia mà lừa gạt dụ dỗ để cô cho hắn cắm dương v*t vào, mỗi lần xong chuyện cô đều tức đến phát điên lên.

Lúc này Phương Uy đang đĩnh dương v*t vào trong, cô liền lườm hắn một cái mà nói:

"Ngươi đây là muốn lấy chuyện thao bức cũng giống như ăn cơm à? Mỗi ngày đều phải làm, không bỏ xót một ngày nào?"

Phương Uy nghiêm uy vờ như đúng đắn mà nói:

"Người ta không phải hay nói như thế này sao, tân hôn năm đầu tiên thao bức như ăn cơm, năm thứ hai thì ngày làm ngày không, năm thứ ba trốn bức như chạy nạn....nha"

Lục Anh Nhiễm nghe thế thì nheo nhéo mắt, tỏ ý ta sẽ tin lời ngươi nói sao, lúc này Phương Uy lại cười rộ lên mà nói:

"Bất quá ta sẽ không trốn đâu, ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi không trốn là được rồi."

Bây giờ cô thật muốn đá hắn xuống giường mà, nghĩ như thế Lục An Nhiễm liền không thể nhịn được nữa liền một chân đem hắn đá bay xuống đất.

Mỗi ngày Phương Uy đều phải bị đá vài lần như vậy, nên cũng đã rèn luyện được tốc độ cùng sự nhanh nhẹn.

Tân hôn mới tháng thứ hai, Lục An Nhiễm đã bị hắn làm cho lớn bụng ra rồi.

Lục An Nhiễm cho rằng chính mình đã như vậy rồi liền có thể được nghỉ ngơi một thời gian, kết quả là không, không có gì cả. Vì Phương Uy là bác sĩ, người ta có lý luận cùng kinh nghiệm, nên hắn vẫn tiếp tục dày vò, lăng lộn cô một phen, Lục An Nhiễm hận đến ngứa răng.

Một ngày hắn cũng không cho cô nhàn rỗi qua, cuối cùng Lục An Nhiễm đều từ bỏ giãy giụa, thôi thì cứ tùy tiện hắn đi!

Mười tháng hoài thai cuối cùng cũng đến ngày sinh nở, chuyện đỡ đẻ này cũng là một tay Phương Uy giúp cô làm hết.

Bụng cô bây giờ đau đến lợi hại, nhưng cô không giống những nữ nhân khác mà rống lớn kêu to mà vẫn luôn chịu đựng.

Phương Uy nhìn cô chịu đựng như thế thì rất đau lòng,hắn sờ sờ bụng cô nói:

"Phỏng chừng còn phải chờ thêm một lúc nữa."

Lục An Nhiễm nghiến răng nói:

"Phương Uy, ngươi cứ chờ đó cho ta, hôm nay ta chịu khổ bao nhiêu, thì một ngày nào đó ta nhất định sẽ gấp trăm lần gấp ngàn lần mà trả lại cho ngươi a......"

Phương Uy ừ một tiếng:

"Sinh xong đứa bé này, chúng ta liền không sinh nữa."

Lục An Nhiễm bĩu môi, bụng lại bắt đầu râm ran từng trận đau lên.

Ngoài cửa một đám người đang chờ ngay ngắn, Lục Sính ở bên ngoài lo lắng mà đi qua đi lại, Tô Tịch Nhan cùng Bùi Thiến cũng khẩn trương mà thường thường nhìn sang cửa phòng giải phẫu đang đóng chặt.

Phương Uy đã chuẩn bị sẵn sàng hai cái kế hoạch, nếu cô có thể thuận sản liền thuận sản(sinh đẻ tự nhiên), còn nếu không thể thuận sản thì hắn liền mổ giúp cô.

Một đám hộ sĩ giờ đang nhìn Phương chủ nhiệm tài giỏi lạnh lùng, anh minh thần võ như một vị thần không nhiễm bụi trần của mình đang bị vợ mắng nhưng lại không dám nói lại nửa câu.

Lục An Nhiễm mắng Phương Uy mắng đến miệng khô lưỡi đắng. Phương Uy thấy thế liền đem đến cho nàng một chén nước:

"Uống nước đi rồi lại mắng tiếp."

Lục An Nhiễm hừ hừ, lộc cộc lộc cộc đem nước uống xuống bụng.

Phương Uy sờ sờ mặt nàng rồi nói:

"Có thể mắng tiếp rồi, ngươi mắng đi, ta nghe đây!"

"Ngươi là cái vương bát đản, đều tại ngươi, bằng không sao ta có thể chịu khổ như này chứ? Ngươi không làm được chuyện tốt gì cả, ta muốn bóp chết ngươi a......"

Hộ sĩ một đám làm bộ như không nghe thấy được, còn Phương Uy lại tự động đem những lời mắng chửi của Lục An Nhiễm phớt lờ ra sau tai.

"Ai u, Phương Uy, bụng, bụng ta đau quá."

Phương Uy thử một chút sản đạo, đã mở được 8 phân, thực mau liền có thể sinh rồi.

"Nhanh thôi, ngươi nhịn một chút."

Lục An Nhiễm nhịn không được mà nói:

"Phương Uy, ta thật muốn cắn ngươi một ngụm."

Phương Uy cũng thế thì đem cánh tay duỗi đi qua. Lục An Nhiễm há mồm cắn cánh tay hắn, Phương Uy liền mày cũng chưa nhăn một chút.

Đám hộ sĩ xem đến một đám đều yên lặng không dám phát ra bất cứ tiếng động nào, đều tập trung làm việc trong tay mình.

Cô đem cánh tay hắn cắn đến máu thịt be bét, lúc này hài tử cũng ra tới.

Là long phượng thai, đại nhân hai nhà đều cao hứng muốn hỏng rồi, ở tình huống ai nấy đều không hiểu rõ chuyện gì, Phương Uy liền đi làm hạn chế sinh đẻ.

Nhiều năm sau Lục An Nhiễm mới biết việc này, lúc ấy liền biết, chính mình đã gả đúng người rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.