Edit: Nacapuu
————
Mn nhớ ấn theo dõi trang của mình
cũng như ấn⭐ ⭐ ⭐ ⭐ ⭐ủng hộ mình nha!!
Theo dõi mình để cập nhập chương mới cũng như hố mới một cách nhanh nhất nha...
yêu mn ? ? ?
————
"Gả cho anh làm em thấy ủy khuất sao?"
Tô Tịch Nhan lắc đầu, muốn nói không phải như thế!!.
Lục Sính nhấp miệng, Tô Tịch Nhan cắn cắn môi, thoạt nhìn là muốn khóc.
"Đúng rồi, quên nói cho em biết, tài sản sở hữu của Tô gia đều sang tên đến danh nghĩa của anh rồi."
Tô Tịch Nhan mở to hai mắt nhìn, không thể tin tưởng nhìn hắn.
Lục Sính sờ sờ mặt cô: "Sao lại giật mình thế? Chúng ta là phu thê, của em cũng chính là của anh, của anh cũng chính là của em, chủ yếu là anh sợ em quản lý Tô gia sẽ mệt mỏi thôi!!"
Tô Tịch Nhan tức đến phát run, cảm thấy hắn chính là cái thổ phỉ.
Cư nhiên đem gia sản của cô chiếm làm của riêng mình, lời nói còn nói thực đường hoàng như thế.
Tô Tịch Nhan nếu là biết Lục Sính có chiêu thức này, nói cái gì cô cũng thoát khỏi Trì Châu này chứ không ngây ngốc vì đoạt lại Tô gia mà lưu lại nơi này bị hắn tra tấn mấy năm nay.
Lục Sính từ trong mắt cô nhìn ra những gì cô nghĩ bây giờ bất quá hắn cũng không thèm để ý.
Dùng Tô gia là để uy hiếp Tô Tịch Nhan, không nắm thứ này cô sẽ không chịu thành thật mà nghe lời.
Trong khoảnh khắc Tô Tịch Nhan tâm tư trằn trọc, thu liễm cảm xúc nga một tiếng.
Có điểm không chút để ý, thoạt nhìn như là không thèm quan tâm.
Sự thật thật sự là không quan tâm như vậy sao?
Không phải, Tô Tịch Nhan muốn đoạt lại Tô gia, chỉ có như vậy mới có thể hoàn thành tâm nguyện trong lòng.
Lục Sính bĩu môi, trong lòng nảy lên một kế.
"Em nếu là muốn quản lý sản nghiệp Tô gia thì cũng có thể."
Tô Tịch Nhan vừa mừng vừa sợ nhìn hắn: "Thật vậy chăng?"
Lục Sính ừ một tiếng, theo sau mở miệng: "Đương nhiên là thật sự, anh là sợ em nhàm chán thôi!."
Nói xong lời này hắn tạm dừng một chút, Tô Tịch Nhan vui mừng khôn xiết.
Lục Sính tiếp theo nói: "Tiền đề là phải sinh cho anh đứa con trai."
Tô Tịch Nhan nghe thấy được tiếng lòng mình đang tan nát, nhìn nhìn hắn, hận không thể đem hắn xé thành mảnh nhỏ.
Lục Sính cười khẽ: "Bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại, chờ có hài tử rồi, em muốn làm gì anh đều không ngăn cản em..."
Tô Tịch Nhan không nghĩ sinh hài tử cho hắn, đây là lời nói từ lương tâm.
Lục Sính thấy cô không nói lời nào, cũng không nóng nảy, theo sau lại nói: "Ngươi cũng biết Tô gia tình huống hiện tại thế nào? Đại bộ phận tài sản đều bị dời đi rồi, có chút là lấy về không được, anh cũng không biết kinh doanh mua bán gì, em nói vạn nhất hai ba năm đều bồi hết gia sản bên trong thì phải làm sao bây giờ?"
Tô gia là tâm huyết cả đời của ông ngoại cô, đây là những lời khi mẹ cô còn sống thường xuyên nhắc đi nhắc lại.