-------------
Edit: Nacapuu
Lục Sính như thế nào cũng không nghĩ đến, chính mình mới đi ra ngoài một ngày, lúc về nhà, trong nhà cư nhiên nhiều hơn ba cái nữ nhân.
Nghe xong quản gia Lục bá bá nói, Lục Sính cười một cái thật xán lạn.
Thực hảo, nhìn thấy không, vật nhỏ này lại bắt đầu làm yêu(trò ma quỷ).
Lục bá bá nhìn phản ứng của hắn:
"Thiếu soái, ngài bớt giận, thiếu phu nhân tuổi còn nhỏ, ngài cùng cô ấy hảo hảo nói chuyện thật tốt, khuyên bảo cô ấy là được rồi!!!!"
Lục Sính hít sâu mấy hơi, tay dừng ở ngoài bao súng bên hông.
Lục bá run sợ:
"Thiếu soái, xin ngài bớt giận đi!!"
Lục Sính bị tức giận đến không nhẹ, đẩy lục bá đang che ở trước người ra đi tìm Tô Tịch Nhan tính sổ.
Lục bá vừa thấy tình hình này liền dậm chân một cái, vội vàng đi tìm Lý phó quan khuyên ngăn.
Tô Tịch Nhan đang ở phòng xem báo chí, cửa phòng đột nhiên phịch một tiếng rồi bị đá văng ra.
Lục Sính cười cười đi vào, Tô Tịch Nhan vừa thấy, sợ tới mức người co rúm lại.
Vài bước đi tới trước mặt Tô Tịch Nhan, Lục Sính nhìn chằm chằm cô, trong đầu là suy nghĩ mình nên như thế nào để thu thập cô mới tốt.
Tô Tịch Nhan thấy chuyện này không ổn, liền run run rẩy rẩy ôm lấy hắn.
Lục Sính cúi đầu nhìn cái vật nhỏ đang nhào vào trong ngực mình, trong mắt đều là tức giận.
Tô Tịch Nhan ôm eo hắn mở miệng:
"Anh làm sao vậy?"
Lục Sính vừa nghe lời này thì càng sinh khí, một phen đẩy cô ra:
"Chính em đã làm cái sự tình gì?"
Tô Tịch Nhan cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình:
"Cũng không có làm cái gì nha? Chính là tìm cho anh ba cái di thái thái, em là suy nghĩ, Lục gia nhân khẩu thưa thớt, muốn làm cho Lục gia con nối dõi phồn thịnh mà thôi!"
Lời này nói ra không chút tật xấu, còn là cỡ nào thông tình đạt lý a.
Lục Sính ha một tiếng:
"Ngẩng đầu lên nói chuyện."
Tô Tịch Nhan run run rẩy rẩy ngẩng đầu, trong mắt đều là hoảng loạn.
Lục Sính nheo nheo mắt:
"Em liền cứ như vậy mà tìm nữ nhân khác cho anh? Chẳng lẽ em không hề lo lắng cho vị trí thiếu phu nhân của mình sao?"
Tô Tịch Nhan một chút cũng không lo lắng, ước gì ai đó đem vị trí này cướp đi mới thực sự là tốt đó!
"Em tự nhiên là lo lắng, nhưng vì hương khói Lục gia, em là bất đắc dĩ mới phải làm như vậy."
Hắn cảm thấy cái bản lĩnh trợn mắt nói dối của nha đầu này đã luyện đến thật thành thục tự nhiên rồi.
"Em quỳ đó cho anh, không có mệnh lệnh của anh, không được đứng lên."
Tô Tịch Nhan nga một tiếng, cúi đầu uốn gối quỳ trước mặt hắn.
Lục Sính càng xem cô càng thấy bực, sợ mình một phát súng bắn chết cô, ngẫm lại vẫn là xoay người đi ra ngoài.