- --------------------
Nhớ ấn theo dõi trang nacapuu của mình trên wattpad để cập nhật chương mới nhanh nhất nha!!!
Cũng đừng quên nhấn ⭐ ⭐ ⭐ ⭐ để ủng hộ mình....
yêu mn 🤩 🤩 🤩
- -------------
Edit: nacapuu
Tô Tịch Nhan cảm thấy hắn đáng chết, cười lạnh mở miệng:
"Tô Bắc Sơn, ngươi là thật không cho chính mình lưu lại đường sống a. Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, Đoạn Tuyết Kiều đang cùng một người nước ngoài qua lại với nhau, ngươi còn nghĩ bà ta sẽ mang ngươi xuất ngoại an hưởng lúc tuổi già sao?"
Trong khoảng thời gian này Tô Tịch Nhan đích xác là cửa lớn cũng không ra cửa nhỏ cũng không ra, nhưng sự tình nên biết cô đều biết.
Đoạn Tuyết Kiều ở lúc Tô Tịch Nhã xảy ra chuyện liền vì chính mình tự tìm kiếm đường lui, sợ Lục Sính làm thịt bà ta, nên bà ta tìm một cái người nước ngoài làm tình nhân hắn.
Việc này sợ là chỉ có một mình Tô Bắc Sơn không biết, chuyện của Đoạn Tuyết Kiều ở Trì Châu này không phải cái bí mật gì cả.
Tô Bắc Sơn trừng lớn đôi mắt:
"Ngươi nói bậy,ta không tin,Tuyết Kiều mới không phải người như vậy đâu!"
Đoạn Tuyết Kiều là thanh mai trúc mã của Tô Bắc Sơn, năm đó chính là bởi vì bà ta, mà mẹ cô mới phải chết.
Tô Tịch Nhan cười khẽ:
"Tin hay không tùy ngươi, ta không nói nữa, chính ngươi muốn tài sản này để tiện nghi cho ta, hay vẫn là để tiện nghi cho cái thanh mai trúc mã kia của ngươi!Ngươi cứ nghĩ đi....."
Tô Bắc Sơn rít gào:
"Chứng cứ đâu?"
Tô Tịch Nhan chớp chớp mắt:
"Ngươi muốn chứng cứ sao? Ta dẫn ngươi đi xem."
Lúc chạng vạng cô mới trở về phủ, khi về thấy Lục Sính đã ở nhà.
Không có hỏi cô đi nơi nào, sau khi ăn xong Tô Tịch Nhan bị bắt đi chạy bộ.
Chạy hai giờ, một chút thương lượng đường sống cũng không có, đi theo Lục Sính chạy bộ.
Tô Tịch Nhan chạy không nổi nữa mà bất động, nằm liệt dưới đất khóc rống lên.
"Lục Sính, anh còn có phải là người hay không, em là thê tử anh, không phải thủ hạ của anh, nào có người nào như thế này đi lăn lộn chính thê tử của mình? Em không chạy, anh cứ thế giết em đi!"
Thật là khi dễ người, buổi sáng bị thao khởi không nói, buổi tối chạy bộ hai giờ, trở về còn tiếp tục bị thao, cô không làm.
Lục Sính nhìn biểu tình của cô mà muốn cười, mặt lạnh lùng mở miệng:
"Giết em sao, hảo nha!"
Giọng nói lạc đi, họng súng thật mau mà chuẩn tàn nhẫn nhắm ngay trán cô.
Sau đó, Tô Tịch Nhan túng quẫn, khóc sướt mướt bò dậy tiếp tục chạy.
Lục Sính tay cầm súng không nhanh không chậm đi theo phía sau cô, Tô Tịch Nhan vừa chạy vừa mắng cả nhà hắn.
Đủ hai giờ, cô thở hồng hộc nằm liệt dưới đất.
Lục Sính nhìn cô một cái:
"Nghỉ ngơi năm phút rồi về nhà."
Bọn họ đang ở nơi cách nhà khoảng năm dặm, cô ngẫm lại liền muốn khóc.
"Anh đây là cố ý đúng hay không?"
Cô liền nói mà, vì sao phải thu xếp chạy ở thiếu soái phủ, hắn không tốt lành gì, nguyên lai là ở chỗ này chờ thu thập mình!
Tô Tịch Nhan trong lòng trào ra phẫn nộ, tưởng có thể bóp chết hắn.
Lục Sính nhướng mày, dùng chân lay cô:
"Còn có thể nói chuyện chứng tỏ em không có việc gì, chạy nhanh về nhà thôi!."