Nhiều ngày kế tiếp đó cô không muốn ra khỏi cửa, chạy bộ gì đó đều làm ở trong phủ.
Cô cũng không biết là mình mệt hay nhàm chán, nhưng mỗi ngày đều cảm thấy cả người đều khó chịu.
Hôm nay là ngày thứ 40 Lục Sính đi, cô bỗng nhiên nhớ tới chính mình đã lâu chưa có kinh nguyệt.
"Lục Đình? Lục Đình?"
"Thiếu phu nhân, có gì phân phó ạ."
"Ngươi mau mời bác sĩ lại đây."
Lục Đình chuyển lời cho Lục bá, thực mau bác sĩ liền đến.
Trải qua vọng, văn, vấn, thiết, bước đầu xác nhận cô đang mang thai.
Lục bá vội vàng đi phát điện báo cho Lục Sính cùng nhà cũ Lục gia biết, cô câu lấy khóe miệng trong mắt đều là vẻ tính kế thành công.
Bác sĩ vừa đi cô liền xuống đất, tìm Lục bá hỏi chuyện phát điện báo cho Lục Sính hắn trả lời như thế nào?.
Điện báo đã phát đi, nhưng chậm chạp không có phản hồi.
Cô không cam lòng, trái một phong phải một phong điện báo mà phát đi.
Đợi hơn mười ngày, cuối cùng điện báo của Lục Sính cũng tới, nội dung lại là, trở về nói chỉ ba chữ này.
Cô vừa thấy liền nổi giận, không từ bỏ ý định muốn phát điện báo cùng hắn năn nỉ ỉ ôi.
Sau đó có một phong điện báo tới, nội dung là Lục Sính bị thương hôn mê bất tỉnh, vô pháp hồi âm.
Nhìn nội dung trên điện báo cô lần đầu tiên có cảm giác bất an.
Nguyên bản hẳn là chuyện đáng được ăn mừng,nhưng cô lại cười không nổi.
Trầm tư suy nghĩ, không biết qua bao lâu cô lại nói thầm:
"Không phải nói người tốt không trường mệnh tai họa để lại ngàn năm sao? Lục Sính là cái tai họa, phỏng chừng sẽ không có việc gì đi?"
Trước kia Lục Sính có đi hay ở, đánh hay không đánh giặc cô căn bản là không để bụng, này vẫn là lần đầu tiên sợ hắn xảy ra chuyện.
Vào đêm, cô ngủ trên giường mà lăn qua lộn lại, tâm loạn như ma.
Phía trước vẫn luôn thật hận hắn, không biết từ khi nào, hận ý kia đã chậm rãi bị xua tan.
Cô bực bội dùng chăn che lại đầu mình, nhẹ giọng nói thầm:
"Tô Tịch Nhan, ngươi là quên hắn như thế nào đối đãi với ngươi sao? Ngươi quên hắn là như thế nào tra tấn ngươi sao? Hay là ngươi quên hắn là như thế nào đánh ngươi?"
Ngẫm lại những việc này tâm tình dần dần bình ổn xuống dưới.
Lúc ngủ, cô làm một giấc mộng, trong mộng thấy Lục Sính đã chết, máu chảy đầm đìa mà chết trước mặt cô.
Nhìn hắn ngã vào chân bên mình, một khắc kia thù thù hận hận gì đều hóa thành hai chữ ' hư vô'.
"Lục Sính, ngươi không được chết, cầu ngươi không cần chết mà."
Cô nhắc mãi những lời này rồi đột nhiên ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía mới biết là mình sợ bóng sợ gió một hồi.
Duỗi tay bưng kín mặt, trong lòng thấp thỏm bất an.
Lúc trời sáng, cô trước gấp chăn rồi xuống giường.