Lục bá đã sớm báo cáo những việc này lại với hắn. Rằng cô đã cố gắng như thế nào chuẩn bị chu đáo ra sao để sắp xếp gọn gàng những việc này .
"Vậy anh còn không khích lệ em một chút sao?"
Lục Sính thấy mũi cô như muốn hếch lên tận trời liền cười nói.
"Nhìn cái đức hạnh này của em kìa, lăn qua một bên đi."
Thấy cô giả vờ buồn bực mà dùng chăn che khuất mặt lại.
Hắn chỉ cười khẽ, rồi cởi bỏ áo ngoài leo lên giường nằm.
Thấy hắn không có chịu nói lời nào, cô trừng trừng mắt không biết suy nghĩ cái gì, không đến một hồi liền tiến vào mộng đẹp.
Ngày kế tiếp thời tiết thực đẹp, sau khi chạy bộ buổi sáng rồi ăn cơm sáng xong liền dắt theo Liễu Xuân Hoa đi dạo phố.
Cô mua cho cô ấy một kiện áo choàng lông chồn, rồi lại dẫn cô ấy đi mua một ít nước hoa cùng một số vật phẩm khác.
Sau đó còn dẫn cô ấy đi làm tóc, tới gần buổi trưa hai người mới quay lại đi cùng Lục Sính và Trương đại soái ăn trưa cùng nhau.
Trên bàn Liễu Xuân Hoa đem cô khen đến không ngớt miệng, Lục Sính ngoài miệng tuy là chưa nói cái gì, nhưng trong lòng như muốn nở hoa, cực kỳ vừa lòng về cô.
Buổi tối mấy người họ đi Bách Nhạc Môn, vợ chồng Trương đại soái chơi rất cao hứng, ngày hôm sau bọn họ liền bao lớn bao nhỏ mà quay trở về Đăng Châu.
Cô có cảm giác trải qua lần này, Lục Sính đối với cô đã bớt đi một số ước thúc(hạn chế), bất quá cô cũng không có vì vậy mà đắc ý, vênh váo, cô vẫn tiếp tục một bộ dạng ngoan ngoãn, bán xảo(bên ngoài giả bộ ngoan ngoãn nhưng tròng lòng thì tính kế đại khái như vậy).
* 約束 ước thúc: trói buộc, hạn chế, quản thúc, gò bó.....
Cô là nghĩ mình sẽ như thế nào có thể cam tâm cứ như vậy qua cả đời, sở dĩ cô làm hết thảy những thứ này bất quá là để làm giảm bớt sự cảnh giác của Lục Sính mà thôi.
Chờ di dời xong tài sản Tô gia, cô liền sẽ rời khỏi Trì Châu này.
Thời gian từng chút một trôi qua, bất tri bất giác đã vào mùa xuân.
Tiếng gõ cửa vang lên, cô mở ra cửa phòng, thấy là Tô Cảnh Hành đến.
"Sự tình đã làm thỏa đáng hết rồi, đây là vé tàu."
Cô tiếp nhận vé tàu, nhìn ngày tháng ghi ở mặt sau, cong cong khóe miệng.
Tô Cảnh Hành thở dài:
"Nghĩ kỹ rồi sao? Đi một bước này liền vô pháp quay đầu lại?"
Cô cười cười:
"Nghĩ kỹ rồi, Nhị ca, anh với em cùng đi đi?"
Tô Cảnh Hành lắc đầu:
"Không được, anh phải lưu lại mới có thể đánh lạc hướng Lục Sính một thời gian, nếu là chúng ta cùng rời đi, hắn sẽ thực mau phát hiện ra chuyện Tô gia chỉ còn cái vỏ rỗng!"
Cô duỗi tay ôm lấy hắn:
"Nhị ca, anh phải bảo trọng đó."
Tô Cảnh Hành ừ một tiếng, vỗ vỗ phía sau lưng cô:
"Nhớ kĩ đi rồi liền không cần quay trở về nữa!"
Cô rầu rĩ ừ một tiếng, Tô Cảnh Hành mới xoay người rời đi.
Vào đêm, cô nằm ở trên giường ngây ngẩn mà phát ngốc.
Lúc Lục Sính trở về thì trời đã khuya, cô nhìn hắn mà ngoắc ngoắc tay.
Hắn đi qua, cô hệt như con mèo con mà ghé vào trong lòng ngực hắn.
"Hôm nay là làm sao vậy?"
Cô cười khẽ: