Lục Sính cái gì cũng chưa nói, liền chặn ngang bế cô lên bỏ chạy, Lý phó quan ở một bên yểm hộ.
Cô nhìn nhìn hắn rồi cười khổ:
"Anh mà cứ như vậy thì chúng ta ai cũng trốn không thoát được, mau thả em xuống dưới đi, chính anh mới có hy vọng sống sót!"
Lục Sính như bị cô dong dài mà bực tức:
"Im miệng đi, trừ phi anh chết, bằng không em nghĩ cũng đừng nghĩ có thể thoát khỏi tay anh."
Cô không nói lời nào, không biết hắn đây là đang chấp nhất cái gì.
Chật vật bất kham chạy trốn tới ngoài thành, cả đường cứ trốn trốn tránh tránh mà chạy đi.
Quân địch đã giả trang thành lưu dân để trà trộn vào trong thành, lúc này đánh tới mới làm Lục Sính trở tay không kịp.
"Lục Sính, anh mau buông em xuống, quân địch đuổi kịp rồi."
Lục Sính ôm cô quay đầu lại mà nhìn nhìn, rồi lại tiếp tục chạy.
Vèo một tiếng, viên đạn xuyên qua tóc hắn, cô sợ tới mức giật mình một cái.
Lý phó quan quay đầu lại bắn hai phát, hô to:
"Thiếu soái, để tôi đi đánh lạt hướng bọn chúng cho."
Lục Sính không có quay đầu lại, tiếp tục chạy, cô đè lại bả vai hắn động động muốn đi xuống.
"Anh đi mau đi, không cần lo cho em đâu, đi đi!!"
Lục Sính muốn túm cô lại, nhưng bị cô lắc đầu từ chối:
"Đi đi mà?"
"Không, anh sẽ không bỏ lại em đâu, em cứ đi theo anh đi."
Lục Sính lại lần nữa đem cô bế lên, cô lúc này cũng an tĩnh xuống, không giãy giụa nữa.
Lục Sính ôm cô, chưa chạy đến quân doanh, thì quân đội bên này của hắn đã nhận được thông tri mà chạy tới tiếp ứng.
Hắn an bày cho cô ở trong quân doanh nghỉ ngơi còn mình thì tự dẫn người đi tập hợp quân đội cùng bàn bạc phương án chiến đấu.
Tiếng súng cùng tiếng pháo vang lên liên tục cho đến bình minh, Lục Sính rốt cuộc cũng đem Trì Châu đoạt trở về.
Trì Châu tổn thất rất nghiêm trọng, bá tánh trôi dạt đi khắp nơi.
Cô nghĩ nghĩ rồi mở kho thóc của Tô gia tiếp tế cứu trợ cho những bá tánh nghèo khổ, một số thương hộ thấy thế cũng cùng cô giang tay tương trợ lưu dân.
"Thiếu nãi nãi, người trong nhà cũ Tô gia đến báo tin, phụ thân của ngài Tô Bắc Sơn hôm qua đã qua đời!!"
Cô nga một tiếng, không có phản ứng gì lớn, lấy tay lay lay bàn tính một chút:
"Chết rồi cũng tốt, còn sống nhưng phải chịu tội cũng là đau khổ, thế Tô Tịch Nhã thì sao?"
Lục bá thở dài:
"Bị thổ phỉ bắt đi rồi ạ!."
Mấy năm nay liên tục có chiến loạn, bá tánh ăn không no mặc không ấm, nên có rất nhiều người vào rừng làm cướp.
Đặc biệt là năm nay, thổ phỉ đã gia tăng nhân số gấp mấy lần>.
Cô ừ một tiếng rồi không nói gì nữa, bụng cô đã quá lớn, ngồi thời gian dài liền không thoải mái nên muốn đi nghỉ ngơi.
Khi Lục Sính trở về, thấy cô đã ngủ rồi, phần bụng cao ngất đem chăn phồng lên cao cao.
Hắn rón ra rón rén trở lại trên giường, vừa lên giường cô liền bừng tỉnh.
"Anh đánh thức em à?"
Tô Tịch Nhan lắc lắc đầu:
"Không có, vốn dĩ em chỉ chợp mắt một chút thôi."