Vừa quay người lại liền thấy Tô Cảnh Hành không biết là đã về lúc nào mà đang đứng ở cửa phòng bếp. Lúc cô nhìn thấy thấy, hắn liền vội dời tầm mắt sang chỗ khác không dám nhìn cô, cô thấy thế mặt liền đỏ au, vội đem áo kéo xuống.
Hai người đều có chút xấu hổ, vì muốn xóa bỏ ngượng ngùng cô đành mở miệng:
"Nhị ca, sao anh đi đường mà không có tiếng động gì hết vậy?"
Ánh mắt hắn vẫn không dám nhìn thẳng cô:
"Lần sau anh sẽ chú ý."
Cô ôm Nha Nha đi ra ngoài, Tô Cảnh Hành liền đi vào bếp bưng chén cháo bột ra ngoài. Nha Nha như rất đói bụng mà ê ê a a lẩm bẩm. Cô thấy thế thì chậm rãi đút từng muỗng cho con bé, rồi hỏi chuyện tìm vú em tới đâu rồi.
"Còn chưa tìm được, buổi chiều anh lại đi tìm."
"Anh không cần quá gấp gáp, cứ từ từ thôi, tìm một người có thân thể khỏe mạnh một chút."
Thấy Tô Cảnh Hành đồng ý, cô không nói chuyện nữa. Buổi chiều hắn đi ra ngoài, trong nhà chỉ dư lại hai mẹ con bọn họ, tâm tình cô có chút phập phập phồng phồng mà suy nghĩ. Lúc tắm rửa cứ cho là trùng hợp đi, vậy lúc này thì sao? Cô hy vọng đây chỉ là do mình suy nghĩ nhiều mà thôi!
Tô Cảnh Hành ra ngoài cả một cái buổi chiều tới chạng vạng mới trở về, hắn nói vú em đã tìm được rồi, ngày mai người đó sẽ đến để cô xem có được không.
Ban đêm, cô nghe cách vách truyền đến tiếng kẽo cà, kẽo kẹt, thầm mắng phòng này như nào mà lại cách âm tệ như vậy. Đứng dậy đem cửa sổ đóng lại, không được một hồi cô liền thấy trong phòng nóng đến thở không ra hơi.
Lại lần nữa đứng dậy đem cửa sổ mở ra, cô thất thần mà nghe cách vách truyền đến các loại âm thanh không hài hòa.
Cũng may là hàng xóm cách vách này không phải mỗi ngày đều làm, bằng không chắc họ sẽ đem cô tra tấn đến chết mất. Liên tục nửa giờ đồng hồ, cuối cung bên cách vách cũng an tĩnh xuống, lúc này cô mới thời phào một hơi.
********
Ngày hôm sau cơm nước xong Tô Cảnh Hành liền đi ra ngoài, không đến một hồi thì mang theo một cô gái ngoài hai mươi trở về.
Cô ấy tên Tống Liên, chồng làm công nhân cho một nhà máy nhỏ, trong nhà có hai đứa nhỏ, thân thể trông cũng rất khỏe mạnh, người nhìn cũng không tồi, cô liền nhờ Tô Cảnh Hành đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra xem cô ấy có cái bệnh gì không. Vì nếu cô ấy bị bệnh gì đó sẽ rất dễ lây bệnh cho hài tử.
Đã có người chiếu cố Nha Nha, cô liền được rảnh rỗi nên thường thường sẽ cùng Tô Cảnh Hành đi ra ngoài xem tình thế bên ngoài như thế nào.
Nếu có cái gió thổi cỏ lay gì đó liền có thể trước tiên chuẩn bị thật tốt. Lúc này bỗng một chiếc xe quân đội gào thét mà chạy qua bọn họ, nhìn vào ghế phụ lái, cô liền trừng lớn đôi mắt.
Tuy rằng chỉ mới liếc mắt một cái nhưng cô dám khẳng định, người nọ chính là Lục Sính.
"Em làm sao vậy?"
Mặt cô trắng bệch mà trả lời:
"Nhị ca, vừa rồi em thấy Lục Sính."
Tô Cảnh Hành quay đầu nhìn nhìn:
"Ở chỗ nào chứ?"
Cô chỉ chỉ chiếc xe quân đội đang chạy đằng trước: