"A, anh nhẹ chút đi, bộ muốn đâm chết em hay sao?"
Hắn đã mấy tháng không chạm vào nữ nhân nên giờ phút này đã mất khống chế nghiêm trọng rồi.
Cô bị thao lộng đến tiểu huyệt đều sưng đỏ, nhưng Lục Sính vẫn như cũ mà ra sức thụt cắm đi vào.
Một hơi thao làm này là hơn hai mươi phút, đại dương vật cùng tử cung hung hăng hôn môi nhau.
Cuối cùng Lục Sính cũng rống lên một tiếng mà bắn đầy tinh dịch, đôi tay đang đỡ tường của cô cũng bấu chặt lại, theo sau "a" một tiếng.
Thể xác và tinh thần hắn sảng khoái, liền từ từ đỡ cô dậy. Cô lúc này cũng sảng muốn chết, hai đùi đều run run lên. Rửa sạch sẽ rồi trở về phòng, thấy Nha Nha còn đang ngủ rất say.
Lục Sính trong lòng thầm nghĩa: nếu là biết con gái còn an an ổn ổn mà ngủ như vậy, thì có nói cái gì hắn cũng sẽ không bắn tinh nhanh như vậy được.
"Hừ, cái nha đầu thúi này, chuyên môn đến để trị lão tử mà!"
Cô nhấp miệng mà cười trộm, trong lòng thật minh bạch trong lời hắn nói là có ý tứ gì.
Quay đầu lại thấy Lục Sính đang mặc quần áo, cô nhịn không được hỏi:
"Anh muốn đi ra ngoài sao?"
Hắn gật gật đầu nói:
"Một hồi em nhớ khóa cửa thật kỹ, tới giờ cơm sẽ có người đưa tới, phỏng chừng lúc trời sáng nơi này sẽ rất loạn, em cùng con nhớ chú ý an toàn đó, cũng đừng rời khỏi phòng này, lúc anh ra ngoài sẽ để người đi thông tri cho Tô Cảnh Hành biết tình hình của em!"
Cô nhất nhất mà đồng ý, không hỏi hắn đi ra ngoài làm cái gì, mà đi khóa cửa thật kĩ, rồi đi tới trước cửa sổ xốc bức màn lên, ánh mắt nhìn nhìn phía bên ngoài.
Lúc này mới hơn bốn giờ sáng, mà trên đường phố khắp nơi đều là người, bọn họ đều là người có tiền tới tị nạn, cô nhìn một hồi thì thu hồi tầm mắt, quay trở về giường.
Cả buổi sáng cô đều ôm Nha Nha, lúc này cửa phòng bị gõ vang, là một sĩ binh đến giao hộp đồ ăn.
Nhìn chằm chằm đồ ăn trong hộp, thế nhưng đều là món cô thích, trong lòng liền không biết là cái tư vị gì.
Cô vốn là nghĩ muốn cách hắn càng xa càng tốt, nhưng ý trời trêu ngươi chính là, vì giữ cái mạng này, mà cô lại tự tìm đến để mình cột chặt vào người hắn.
Lúc này cô cũng không biết phải nói cái gì cho phải, chỉ cảm thấy vận mệnh của mình chính là khổ bức.
**khổ bức: bức bách ép buộc.
Cả ngày cũng chưa bước ra cửa phòng, chỉ ôm con gái đến cửa sổ nhìn nhìn tình huống bên ngoài.
Chạng vạng thì ngoài thành Hoài Châu vang lên tiếng pháo nổ, một đêm này cô cũng không ngủ được.
Tiếng pháo vang lên đến hừng đông mới kết thúc, bên ngoài Tô Giới hiện giờ khắp nơi đều vang lên tiếng kêu than cứu mạng của người dân chạy nạn.
Liên tiếp năm ngày liền Lục Sính chưa từng xuất hiện qua lần nào, lúc này ngoài thành Tô Giới có không ít người, ban đêm không có chỗ ngủ họ liền ngủ trên đường cái.
Cũng may hiện giờ là mùa hè, nếu là mùa đông sợ là họ đều sẽ bị rét đến chết mất.
Lúc này cái binh lính kia lại tới đưa cơm, cô không nhịn được mà hỏi thăm tình hình của Lục Sính.