Thiếu Soái Trở Về

Chương 738



Điển Dân thấy con trai cùng Trần Ninh không nghe lời khuyên, không muốn chạy trốn, ông có chút nôn nóng, mạng già này ông không cần, nhưng Điển gia chỉ còn mình Điển Chử, không thể tuyệt hậu!

 

Ông thở hồn hến nói: “Thằng nhóc con! Hoàng Bách Vạn có tiền có thế, hắc bạch hai giới đều có quan hệ, ông ta có bao nhiêu hậu thuẫn, bọn con cho là đánh thắng mười đối thủ là có thể thắng trăm người sao?”

 

Điển Chử còn chưa kịp mở miệng. Trần Ninh đã mỉm cười nói: “Điển Chử, nếu bác trai lo lắng như vậy, vậy chúng ta cũng gọi người đến giúp đỡ, để bác trai an tâm.”

 

Điển Chử nghe vậy đáp: “Vâng!”

 

Nói xong, Điển Chử liền lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho vị lãnh đạo ở Tô Hàng có quan hệ chặt chẽ với quân khu Bắc Cảnh, nói cho bọn họ biết Trần tiên sinh yêu cầu bọn họ đến đây.

 

Hoàng Thiên Lâm nhìn thấy Điển Chử gọi điện thoại, nhưng Điển Chử đều gọi thẳng tên đối phương, anh ta không biết người này là lãnh đạo lớn ở Tô Hàng, còn tưởng rằng Điển Chử gọi máy tên chiến hữu đến hỗ trợ.

 

Anh ta không khỏi cười lạnh: “Ha ha, kêu mấy tên chó mèo đến sao, muốn chóng lại Hoàng gia bọn tao, nằm mơ đi!”

 

Không bao lâu sao, thị tôn thành phố Tô Hàng Tô Định Quốc, đội trưởng đội hình sự Giang Lượng, bộ trưởng bộ quân sự Cừu Anh cùng hơn mười máy lãnh đạo toàn bộ đều đến, tốc độ so với Hoàng Bách Vạn còn nhanh hơn.

 

Dù sao cũng là mệnh lệnh của Thiếu soái, nhóm lãnh đạo này không dám không đến!

 

Ngược lại Hoàng Bách Vạn phải triệu tập một đám bạn bè, còn tìm mấy huynh đệ trong thế giới ngầm hỗ trợ, cần thời gian.

 

Đám người Tô Định Quốc tiền vào phòng bệnh, nhìn thấy Hoàng Thiên Lâm đang quỳ trên mặt đt liền sủng sót.

 

Bọn họ cung kích chào Trần Ninh: “Trần tiên sinh, ngài gọi chúng tôi đến có phải có chuyện gì cần phân phó không?”

 

Trần Ninh mỉm cười kể lại những chuyện đã xảy ra.

 

Đám người Tô Định Quốc nghe xong, nhất thời giận tím mặt, cả nhóm người giận dữ nói: “Trần tiên sinh ngài yên tâm, để chúng tôi thay ngài xử lý Hoàng Bách Vạn!”

 

Trần Ninh mỉm cười: “Được!”

 

Điển Dân, Điển Nhã còn có Hoàng Thiên Lâm đều rất ít khi xem qua tin tức báo chí địa phương, bọn họ cũng không biết được đám người Tô Định Quốc này là aï2 Điển Dân cùng Điển Nhã thầm nghĩ: “Những người này sao lại có khẩu khí lớn như vậy?”

 

Hoàng Thiên Lâm tức giận cười lạnh, nghĩ thầm: “Bọn người này tự tìm đường chết như vậy đúng là lần đầu tiên mới tháy, để cho các người biết chữ chết viết thế nào.”

 

Không lâu sau!

 

Ngoài cửa truyền đến một trận Ầm ï tiếng cải vãi, hóa ra là Hoàng Bách Vạn mang theo rất nhiều thuộc hạ đến. Ông ta lần này đến đây mang theo ít nhất hai trăm tên, đem mọi người trong bênh viện dọa sợ.

 

“Là kẻ nào đám đánh con trai tao, lăn ra đây nhận chết đi!”

 

Ngoài cửa truyền đến giọng nói bá đạo, theo đó một dáng người đàn ông trung niên mập mạp đi vào, tên này đúng là Hoàng Bách Vạn.

 

Hoàng Bách Vạn mang theo mấy tên thủ hạ đi vào phòng bệnh. Ông ta nhìn thấy con trai bị đánh gãy hai chân, thảm hại quỳ trên mặt đất, vẻ mặt càng giận dữ hơn, ánh mắt rất nhanh nhìn đến Trần Ninh. Ông ta nhìn xung quanh, nhưng người ở đây đều cung kính vây quanh Trần Ninh, vậy Trần Ninh chính là kẻ gây chuyện.

 

Ông ta híp mắt, ngữ khí lạnh lùng nói: “Tiểu tử, mày là kẻ đánh con trai tao bị thương?”

 

Hoàng Thiên Lâm oán hận nói: “Chaa, chính là tên hỗn đản này cầm đầu, mau báo thù cho con.”

 

Trần Ninh nhìn Hoàng Bách Vạn, mỉm cười nói: “Ông chính là Hoàng Bách Vạn? Là kẻ đã chiếm ruộng đất, còn đả thương bác Điển, còn muốn nhân lúc người khác khó khăn mua lại ruộng đất của người khác?”

 

Hoàng Bách Vạn cười lạnh: “Ha ha, mày đã biết tao, vậy hẳn là biết sự lợi hại của tao? Hiện tại bọn mày tự phế hai chân, rồi bồi thường cho con tao 5 triệu tiền thuốc, tao có thể suy nghĩ tha cho bọn mày lần này, nếu không đừng trách tao không khách khí!”

 

Khóe miệng Trần Ninh cong lên: “Ha ha, vậy ông hỏi thử xem những người này có đồng ý không?”

 

Hoàng Bách Vạn tức giận, cười lạnh khinh miệt nói: “Bên ngoài tao còn có 200 huynh đệ, đều là xã hội đen, ai dám không phục bước ra nói thử xem?”

 

Trần Ninh mỉm cười phân phó: “Ai không phục đều đứng ra, báo tên cho Hoàng trưởng thôn biết xem.”

 

Lập tức, Giang Lượng thân hình cao lớn, thần tình nghiêm nghi dẫn đầu đứng ra, trầm giọng nói: “Tôi, đội trưởng đội hình sự Tô Hàng, Giang Lượng.”

 

Đám người Hoàng Bách Vạn cùng Hoàng Thiên Lâm, còn có cha con Điển Chử Điển Nhã, nghe được thân phận của Giang Lượng đều sợ đến ngây người.

 

Hoàng Bách Vạn không nhận ra Giang Lượng lúc mặc thường phục, nhưng lại nghe đám thủ hạ kinh hô: “Trời ạ, ông ấy thật sự là đội trưởng đội hình sự thành phó chúng ta”

 

Hoàng Bách Vạn nghe vậy liền hít một ngụm khí lạnh, trán nháy mắt đổ đầy mồ hôi. Ông ta gắng gượng ép ép bản thân cười trừ, vừa mới muốn bồi tội cùng Giang Lượng thì lại có những người khác đứng ra, lần này là Cừu Anh.

 

“Còn có tôi, bộ trưởng bộ quân sự Cừu Anh.”

 

“Còn có tôi, thị tôn Cô Tô — Tô Hàng, Ngô Trung!”

 

*Còn có tôi, thị tôn Tô Hàng, Tô Định Quốc!”

 

Mấy vị lãnh đạo phía sau Trần Ninh liền liên tiếp đứng ra báo tên. Một người đội trưởng đội hình sự, rồi đến bộ trưởng bộ quân sự, còn có thị trưởng quận, thị tôn thành phó, mỗi một vị ở đây đều là một nhân vật lớn, đều là những lãnh đạo lớn của Tô Hàng, mỗi một người đều có thể gi3t ch3t một tên trưởng thôn nhỏ nhoi như Hoàng Bách Vạn.

 

Hoàng Thiên Lâm choáng váng!

 

Cha con Điển Dân Điển Nhã cũng choáng váng!

 

Tất cả mọi người ở hiện trưởng đều choáng váng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.