Thiếu Soái Vợ Ngài Bỏ Trốn Rồi

Chương 19: Cô ấy đã cứu mạng anh



Ở trong mắt người ngoài, đặc biệt là trong mắt các cô gái gặp thoáng qua, một anh chàng đẹp trai như thế, thật hết sức chiều bạn gái mình.

Vì vậy, Lương Đồng Tâm phát hiện, có không ít cô gái trẻ nhìn mình với ánh mắt hâm mộ.

Nhưng nói thật, Lương Đồng Tâm phát hiện, ngồi trên vali, được người đẩy đi cảm giác hết sức vui vẻ.

Ra đến cửa ga, một chiếc xe Ferrari màu đỏ dừng ở ven đường rất đẹp.

Điền Trung Quân đẩy Lương Đồng Tâm đi về phía chiếc xe Ferrari màu đỏ.

Lúc này, từ trên xe một người phụ nữ mặc váy âu phục màu đen, đi giày cao gót, cách ăn mặc hết sức thời thượng và chuyên nghiệp đi xuống.

Cô ta cắt tóc ngắn nhẹ nhàng thanh thoát, tóc mai được vén về sau tai phải, vành tai đeo một chuỗi vòng tai tua rua bằng bạch kim.

“Trung Quân, em còn tưởng rằng anh không tới kịp.” Cô ta khẽ mỉm cười tiến lên đón, nhưng khi nhìn thấy một cô gái xa lạ ngồi trên vali của Điền Trung Quân, nụ cười vụt tắt.

“Ừm.” Điền Trung Quân hờ hững trả lời.

Khi anh đang trên đường về Bình Dương thì xe vô cớ chết máy, còn thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ, tạm thời còn không đặt trước được vé máy bay và vé đường sắt cao tốc, nhưng may mắn là gần đó có nhà ga.

“Trợ lý của anh đâu? Sao cậu ta không ở cùng anh?” Cô gái lại hỏi, hoàn toàn không để Lương Đồng Tâm vào mắt.

Điền Trung Quân trả lời lấy lệ: “Trong nhà cậu ta xảy ra chuyện, nên tối qua đã đi rồi.”

Anh vốn không định đi hủy tấm vé tàu hỏa kia của trợ lý, nhưng lại cảm thấy có lẽ có những người khác cần, nên anh tiện thể cầm đi hủy, kết quả, thật là có người rất cần vé tàu hỏa này.

Sau khi ngừng một chút, Điền Trung Quân lại tiếp tục nói: “Em hãy đưa cô gái này đi bệnh viện trước, chân cô ấy bị trẹo rồi.”

“Vậy còn anh?” Cô ta không khỏi chu môi đỏ.

“Anh tự ngồi taxi đi là được rồi. Cứ như vậy nhé, anh đi trước đã.” Điền Trung Quân dường như đang rất vội, anh nhấc cặp công văn lên, lập tức chạy tới sân ga bên kia.

Lương Đồng Tâm không kịp nói cảm ơn với Điền Trung Quân, đành phải đưa mắt nhìn bóng lưng anh rời đi, sau đó quay đầu, nhìn người phụ nữ vẻ mặt ghen tuông trước mặt, thẹn thùng mỉm cười: “Thật ra… chân của tôi, không sao…”

“Không sao mà còn không xuống khỏi vali à.” Cô ta quát lớn.

Lương Đồng Tâm lập tức nhảy xuống khỏi vali của Điền Trung Quân, một chân rơi xuống đất.

Cô ta thấy cô nhảy một chân, chân phải giơ lên, không giống như đang giả bộ bệnh, lại ngại chuyện Điền Trung Quân dặn dò, liền hỏi: “Cô và Trung Quân quan hệ như thế nào?”

“Hả?” Lương Đồng Tâm ngây ngốc một chút, cái gì, cái gì mà quan hệ thế nào?

“Được rồi, loại phụ nữ quê mùa và dáng vẻ như cô thì có thể có quan hệ gì với Trung Quân chứ.” Cô ta bổ sung một câu.

Lương Đồng Tâm nghe ra sự châm chọc trong lời nói của cô ta, đồng thời cũng nhìn ra cô ta có ý với người đàn ông vừa nãy, thế là nhếch miệng cười một tiếng: “Cô biết tại sao chân tôi bị thương không?”

“Làm sao bị thương?” Cô ta liếc mắt.

Lương Đồng Tâm ra vẻ hùng hồn, rất hợp lý nói: “Hai người cùng vận động dữ dội trên một cái giường hẹp như vậy của xe lửa, vì say mê quên mình mà không cẩn thận cùng ngã từ trên giường xuống.”

“Cô…”

Quả nhiên, nghe xong cô gái rất sốt ruột.

Sở dĩ cô ta dễ tin Lương Đồng Tâm như vậy, hoàn toàn là vì hành động vừa nãy Điền Trung Quân đối với Lương Đồng Tâm, anh chưa từng làm thế với phụ nữ khác.

Điền Trung Quân chưa từng mập mờ không rõ với người phụ nữ nào, càng đừng nhắc đến sẽ để cho một cô gái ngồi trên vali của mình còn anh ở phía sau đẩy vali đi.

Hơn nữa, vì để cô ta đưa cô gái này đi bệnh viện, mà anh còn uất ức đi xe taxi.

Rốt cuộc người phụ nữ này có biết thân phận của Điền Trung Quân là gì hay không?

Diêu Minh Na tức giận trừng mắt với Lương Đồng Tâm, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Lương Đồng Tâm đắc ý cười cười.

Diêu Minh Na trợn mắt nhìn Lương Đồng Tâm một chút, nắm lấy vali của Điền Trung Quân, quay người kéo về phía xe thể thao của mình, sau đó lái xe, tức giận nghênh ngang rời đi.

Thấy cô gái đó đi rồi, Lương Đồng Tâm lấy điện thoại di động ra gọi điện cho anh trai Lương Đồng Đức.

Điện thoại vang lên lúc lâu mà Lương Đồng Đức vẫn không nghe máy.

Nghĩ có lẽ anh trai còn đang ngủ, Lương Đồng Tâm để vali nằm ngang xuống, đặt mông ngồi trên vali chờ anh trai Lương Đồng Đức trả lời điện thoại.

Bình Dương cũng giống thành phố Lâm Hải, phồn hoa giống như lệch quỹ đạo với thế giới này.

Cô ở tầng chót nhất của phồn hoa, mà có người lại ở tầng cao nhất của phồn hoa.

Hôm nay là một ngày khá đặc biệt, trong tòa nhà Công ty bất động sản Địa Lợi thuộc tập đoàn Điền thị.

Công ty bất động sản Địa Lợi, thâu tóm tất cả dự án kiến thiết, bao gồm phòng kế hoạch, phòng thiết kế, phòng gọi thầu, phòng kiểm tra, phòng công trình, phòng dự toán, phòng kết toán, phòng tài vụ v.v.

Ánh mặt trời buổi sớm ấm áp, bầu trời không một áng mây.

Trong công ty Công ty bất động sản Địa Lợi hết sức bận rộn, đang có sự thay đổi nhân sự hết sức trọng đại. Nhiều người vừa làm việc, vừa khe khẽ thì thầm, lúc nào cũng chú ý tin tức mới nhất thỉnh thoảng truyền đến.

Trong phòng họp tầng cao nhất, không khí lạnh lẽo khiến người ta phát run, đối lập hoàn toàn với ánh mặt trời xán lạn ngoài cửa sổ, hội nghị cổ đông đang bầu giám đốc nhiệm kỳ mới.

“Nếu Điền Trung Quân không thể đến đúng giờ thì e là vị trí giám đốc sẽ đổi chủ.”

Trong phòng hội nghị lớn như vậy, từng người đàn ông mặc Âu phục giày da ngồi nghiêm chỉnh.

“Phải chăng chú nói lời này quá sớm rồi?”

Một âm thanh lạnh lùng từ ngoài cửa đẩy bằng kính của phòng họp truyền đến.

Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, thấy sau khi thư ký đẩy cửa ra, Điền Trung Quân cao ngạo xuất hiện.

Điền Nhuận nhìn Điền Trung Quân lại có thể bình an vô sự chạy đến hội trường, không khỏi nhếch miệng, ánh mắt âm trầm toát lên vẻ lạnh lùng.

Sau khi đưa mắt nhìn nhau, những người có mặt bắt đầu đứng lên vỗ tay chào mừng giám đốc mới.

Điền Nhuận tức giận trừng mắt với trợ lý bên cạnh, đứng dậy nghênh ngang rời đi..

Điền Trung Quân hiểu rõ, xe anh là bị ai động tay chân, chỉ tức mình không có chứng cứ.

Sau khi hội nghị giải tán, Điền Trung Quân tự mình đi tới văn phòng giám đốc mới.

Anh vừa ngồi vào trước bàn làm việc, điện thoại di động trong túi đã rung lên.

“Anh cả, anh nghĩ sao mà gọi điện thoại cho em?”

Sau khi nghe điện thoại, trên mặt Điền Trung Quân lộ ra nụ cười ấm áp.

Anh và anh trai chắc đã hơn nửa năm không gặp mặt rồi.

“Cảnh, ba giờ chiều, em đi sân bay đón chị dâu tương lai của em đi.” Trong ống nghe truyền đến âm thanh đạm mạc của Điền Duy Hoàng.

Trước nay, anh cả đều nói chuyện như thế này, nói với ai cũng như đang hạ mệnh lệnh.

Điền Trung Quân không để trong lòng, ngược lại có chút buồn cười trêu chọc: “Hơn nửa năm không gặp, anh cả, anh kết bạn gái từ khi nào thế?”

“Cô ấy từng cứu mạng anh.”

“Cho nên, anh đang lấy thân báo đáp?”

“Không hẳn!”

Thật ra, bản thân Điền Duy Hoàng lúc này cũng đang làm nhiệm vụ ở thành phố Tân Thành, chỉ là anh không tiện lộ diện đi đón Tô Minh Tuyết, đành phải nhờ em trai của anh đi đón.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.