Thiếu Soái Vợ Ngài Bỏ Trốn Rồi

Chương 37: Bao nhiêu tiền một tháng?



Triệu Bình là ai?

Là trợ lý tổng giám đốc!

Sao lại mang đồ ăn sáng cho Lương Đồng Tâm chứ?

Lương Đồng Tâm xoa xoa cái bụng đói meo, chỉ đành nhấc hết túi đồ ăn này đến túi đồ ăn khác, đi đến khu vực nghỉ ngơi dành cho nhân viên ở bên cạnh.

Cháo thịt nạc trứng bắc thảo, sủi cảo tôm, sữa nóng, còn có một hộp salad hoa quả…

Sau khi mở từng túi, nhìn thấy những món ăn trước mặt, Lương Đồng Tâm sững sờ.

Nhiều thế này, một mình cô…

Đương nhiên là sẽ ăn hết!

Lương Đồng Tâm nhếch mép cười, lấy đôi đũa dùng một lần từ trong túi ra rồi bắt đầu ăn.

Mặc dù có một bữa sáng vừa thịnh soạn lại miễn phí, nhưng cũng không thể giúp cô thoát khỏi sự quở trách của Tôn Ly Ly.

Đúng vậy, Tôn Ly Ly không hề hài lòng với bản vẽ thu hoạch mà cô gấp rút làm.

“Lương Đồng Tâm, cô làm để đối phó với tôi à?”

Bản vẽ bị ném xuống bàn một cách không thương tiếc, Tôn Ly Ly nổi giận đùng đùng.

Lương Đồng Tâm bất lực cúi đầu.

“Cô tùy tiện lấy một bản vẽ tương tự, thêm vài nét nguệch ngoạc rồi đưa cho tôi. Cô nghĩ tôi là đứa ngốc hay đứa trẻ ba tuổi hả? Cô nghĩ là tôi không nhìn ra mấy trò mèo của cô nên định làm thế để chống đối tôi?” Tôn Ly Ly nói một cách sắc bén.

Lương Đồng Tâm lập tức cúi gằm mặt xuống, cô thấy mình không còn mặt mũi nào để nhìn mọi người nữa.

“Trình độ thấp cũng không sao, những không ngờ phẩm chất của cô cũng kém như thế!”

Tôn Ly Ly khịt mũi khinh bỉ chế nhạo Lương Đồng Tâm, cô thật sự muốn đến phòng nhân sự hỏi xem tại sao lại nhận một nhân viên không đáng tin cậy như thế này vào làm.

Cô không có quyền đuổi việc nhưng có quyền cho điểm vào phiếu đánh giá toàn diện nhân viên của mình.

Sau khi bị Tôn Ly Ly khiển trách, Lương Đồng Tâm lặng lẽ bước ra khỏi văn phòng riêng của Tôn Ly Ly.

“Tiểu Lương, đưa bản vẽ thiết kế này đến quầy trước của bộ phận dự toán đi.” Lúc này, một nữ đồng nghiệp ôm cả chồng bản vẽ đến trước mặt Lương Đồng Tâm, cười nói.

“Tiểu Lương, tiện thể đem gói hàng này giao cho bảo vệ! Đợi một lúc sẽ có chuyển phát nhanh đến lấy đấy.”

“Tiểu Lương, đưa bản tài liệu này đến Cục Kiểm soát Chi phí đi.”

“Tiểu Lương, nhân tiện mua cho tôi một cốc cà phê nhé.”

“Tiểu Lương…”

Trong nháy mắt, trong tay Lương Đồng Tâm đã chất đống những thứ linh tinh hỗn độn.

Đầu tiên đến bộ phận dự toán để gửi bản vẽ thiết kế, sau đó đến bộ phận kiểm soát chi phí để gửi số liệu, sau đó…

Mặc dù có rất nhiều thứ trong tay nhưng tư duy của Lương Đồng Tâm vẫn rất rõ ràng, cô hình dung tất cả ở trong đầu một lượt, trước tiên nên làm cái gì, rồi sau đó làm cái gì.

So với Lương Đồng Tâm ở đây làm công việc vất vả này, còn phải chịu sự chỉ trích từ cấp trên và ức hiếp từ đồng nghiệp, thì cuộc sống của Tô Minh Tuyết ở đây còn thoải mái hơn nhiều.

Tô Minh Tuyết đã hẹn với một vài công tử có tiếng, lúc chuẩn bị ra ngoài thì một anh trai giao hàng đã mang cho cô một chiếc máy tính xách tay.

Lần này Tô Minh Tuyết không hỏi gì, cô đã biết là ai phái người mang đến rồi.

Sau khi mở gói hàng ra, Tô Minh Tuyết nhìn một chiếc máy tính xách tay, cô lập tức lấy điện thoại ra quét mã vạch trên hộp.

“Mẹ kiếp, cái máy này chỉ có hơn 15 triệu! Rẻ thế! Đại thiếu gia đúng là không có mắt nhìn!” Tô Minh Tuyết ném cái máy tính xuống đất, vẻ mặt chán ghét, ngay cả hộp đựng cũng không thèm mở ra.

Nào ngờ, chiếc máy tính này là do Lương Đồng Tâm mua tối qua.

Điền Duy Hoàng tranh thủ thời gian quay lại bệnh viện thăm Lương Đồng Tâm, nhưng được y tá bệnh viện cho biết rằng cô đã xuất viện và về nhà trước rồi. Vì đang tranh thủ nên anh không thể ở lại lâu hơn, chỉ đành sai người gửi chiếc máy tính xách tay mà “Tô Minh Tuyết” đã đánh rơi đêm qua đến khách sạn nơi cô ở.

Sau khi trải qua một đêm sống chết có nhau, Điền Duy Hoàng đã động lòng với “Tô Minh Tuyết”.

Quản gia Lưu có nhắn tin xin phép anh, mợ chủ muốn mua một căn biệt thự ở Bình Dương.

Điền Duy Hoàng không nói gì mà đồng ý ngay.

Ở bên này, sau khi Tô Minh Tuyết nghe được tin từ quản gia Lưu là đại thiếu gia đồng ý mua một biệt thự ở Tân Giang, Tô Minh Tuyết vui mừng như nở hoa trong lòng.

Cô giả danh Lương Đồng Tâm “hô mưa gọi gió” ở nhà họ Điền hơn 2 tháng rồi, đại thiếu gia họ Điền luôn sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của cô, xem ra, tên thiếu gia họ Điền này không hề biết danh tính thực sự của Lương Đồng Tâm.

Khi Tô Minh Tuyết thở phào nhẹ nhõm rồi, cô ta cũng không dám chủ quan, bởi vì Lương Đồng Tâm cũng đang ở Bình Dương.

Cô không thể để Lương Đồng Tâm xuất hiện trong cuộc sống của mình, nếu không, sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra.

Lương Đồng Tâm chưa bao giờ nghĩ rằng người bạn thân trước đây của mình lại ngấm ngầm tính toán sau lưng mình như vậy.

Sau khi làm việc chạy vặt xong xuôi, cô quay lại bàn làm việc, tiếp tục hoàn thành bản vẽ mà Tôn Ly Ly giao cho cô ngày hôm qua.

Dù đã muộn nhưng cô vẫn muốn chứng tỏ thực lực của mình.

Còn nửa tiếng trước giờ tan làm vuổi chiều, Lương Đồng Tâm mang những bức vẽ mới được hoàn thiện của mình đến gõ cửa kính của văn phòng riêng của Tôn Ly Ly.

Tôn Ly Ly liếc nhìn Lương Đồng Tâm, khó chịu lên tiếng: “Mời vào.”

“Phó bộ phận Tôn, đây là bản vẽ mà tôi vừa mới làm lại.” Lương Đồng Tâm hai tay cầm bản vẽ, cung kính đưa ra.

Tôn Ly Ly còn không thèm nhìn mà chỉ lạnh lùng chế nhạo: “Bây giờ cô mới đưa lên thì có tác dụng gì? Nếu tất cả mọi người đều như cô, thì công ty của chúng ta đã sụp đổ từ lâu rồi.”

“Tối qua tôi bị tai nạn phải nằm viện truyền nước. Mãi đến sáng nay em mới vội vàng quay lại công ty để thực hiện bản vẽ. Tôi thừa nhận rằng mình không nên đối phó với cô bằng những bản vẽ tương tự mà trước đây từng làm, đây là lỗi của tôi. Tôi biết rằng tôi không thể cứu vãn nhưng tổn thất mà tôi đã gây nên cho cô, nhưng tôi vẫn muốn đến xin lỗi cô. Xin cô hãy thứ lỗi cho tôi!”

Lương Đồng Tâm chân thành nói, sau khi nói xong cũng không quên cúi đầu tỏ vẻ thành khẩn xin lỗi.

Tôn Ly Ly liếc nhìn Lương Đồng Tâm, cô đưa tay nhận lấy bản vẽ của Lương Đồng Tâm.

Cô chỉ liếc nhìn qua một cái liền có ánh sáng trắng làm chói mắt cô.

“Có thật là cô vẫn chưa tốt nghiệp không?” Tôn Ly Ly nhìn bản vẽ của Lương Đồng Tâm, hỏi với vẻ hoài nghi.

Lương Đồng Tâm cúi đầu, yếu ớt trả lời: “Học kỳ này là năm hai, trường đã sắp xếp cho chúng tôi một kỳ thực tập.”

Tôn Ly Ly lại ngước mắt nhìn Lương Đồng Tâm, lúc này, cô ấy lại nhìn cô với con mắt ngưỡng mộ.

“Bản vẽ của cô làm tốt lắm.”

“Hả?”

Lương Đồng Tâm tưởng mình bị ảo giác nên nghe nhầm.

Tôn Ly Ly nói lại một lần nữa: “Bản vẽ của cô làm tốt lắm.”

Với lời khẳng định của Tôn Ly Ly, Lương Đồng Tâm lập tức vui mừng phấn khởi, nét đáng yêu lộ rõ trên đôi gò má.

“Ở đây vừa nhận được đơn đặt hàng trang trí nội thất biệt thự, cô nhận lấy đi!” Sau đó Tôn Ly Ly đưa cho Lương Đồng Tâm thông tin của một căn biệt thự do bộ phận kinh doanh gửi tới.

Lương Đồng Tâm vui mừng, vội vàng tiếp nhận đơn hàng trong tay Tôn Ly Ly, ôm vào lòng rồi cúi người cảm ơn: “Cảm ơn Phó bộ phận Tôn đã cho tôi thêm một cơ hội!”

“Cô làm cho tốt, đừng để tôi thất vọng!” Tôn Ly Ly mặt mày vô cảm nói.

Lương Đồng Tâm gật đầu, cầm tài liệu, xoay người rời khỏi văn phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.