Thiếu Soái Vợ Ngài Bỏ Trốn Rồi

Chương 38: Hôn lên môi lần nữa



Tôn Ly Ly nhìn bóng lưng rời đi của Lương Đồng Tâm, đáy lòng không khỏi phiền muộn.

Rốt cuộc giữa Diêu Minh Na và Lương Đồng Tâm có mâu thuẫn gì, khiến Diêu Minh Na phải đích thân mời cô uống cafe, rồi bàn bạc cách khiến Lương Đồng Tâm thấy khó mà lui, chủ động rời khỏi Bất động sản Địa lợi.

Việc phụ nữ gây gổ với nhau là không thể tránh khỏi.

Tôn Ly Ly vốn cảm thấy Lương Đồng Tâm có trình học học vấn thấp, kiến thức chuyên môn cũng không vững vàng, nhưng cô thật sự không phủ nhận, dù là bản thiết kế 3D đã qua chỉnh sửa nào, thì trình độ của Lương Đồng Tâm cũng đã đạt tới nhà thiết kế trong phòng bọn họ.

Đúng, là trình độ nhà thiết kế, chứ không phải trình độ nhân viên thiết kế.

Kỹ năng thực hành của Lương Đồng Tâm rất tốt, giờ cô phải xem thử kỹ năng tư duy không gian của cô ấy có tốt hay không?

Có lẽ phòng nhân sự phá lệ tuyển dụng thực tập sinh, cũng là vì thực tập sinh này có năng lực nhất định.

Trong lòng Tôn Ly Ly nghĩ như thế.

Lương Đồng Tâm tan làm trở về căn nhà thuê mới mà anh và chị dâu cô đã sớm dọn qua đó, Đường Thanh Hà đưa chìa khóa nhà thuê mới cho cô.

“Đồng Tâm! Đây là phòng của em, em đi nấu cơm trước đi, rồi dọn dẹp phòng sau!” Đường Thanh Hà khẽ cười nói.

Lương Đồng Tâm bất đắc dĩ gật đầu, thật ra hôm nay, cô đã quá mệt.

Nhưng thấy anh Lương Đồng Đức và chị dâu Đường Thanh Hà đang đợi mình nấu cơm tối, Lương Đồng Tâm bất đắc dĩ, đành phải xuống bếp nấu cơm trước.

“Đồng Tâm! Chị và anh em đã bàn bạc với nhau rồi, em sống cùng anh chị đi, chỉ cần trả tiền thuê nhà là được. Còn các vật dụng thiết yếu như gạo dầu mắm muối, tiền điện tiền nước thì anh em sẽ trả.” Đường Thanh Hà đi tới cửa phòng bếp nói chi tiết.

Nhắc đến tiền thuê nhà, Lương Đồng Tâm yếu ớt hỏi: “Bao nhiêu tiền một tháng ạ?”

“Ba triệu!”

“Tới ba triệu lận ạ! Đắt quá!”

“Vậy là rẻ rồi em.” Nhưng Đường Thanh Hà không cho là thế, cô ta ngừng một lát rồi nói tiếp: “Nếu chị và anh em đã lo hết toàn bộ phí sinh hoạt, vậy thì việc nhà em phải lo tất! Bữa sáng, bữa trưa thì chị không ép em nấu, nhưng buổi tối em phải về nấu cơm cho anh chị.”

“Vâng! Nhưng… nếu, em có tình huống đặc biệt, phải đi công tác hoặc tăng ca thì sao ạ?”

“Vậy em cứ gọi điện nói trước với chị là được.”

“Vâng.”

Lương Đồng Tâm mỉm cười đã hiểu.

Thật ra trong lòng cô đang thầm kêu khổ.

Ban ngày cô bị đồng nghiệp sai làm “nô lệ”, tối về còn làm “nô lệ” cho chị dâu nữa, cuộc sống này không hề thoải mái một chút nào.

Hơn nữa mỗi tháng cô chỉ có sáu triệu, hoàn toàn không đủ cho cô dùng.

Lương Đồng Tâm cảm thấy, buổi tối cô phải tìm thêm việc nào đó, nhưng tối nay, cô phải nghỉ ngơi trước đã, để sạc đầy năng lượng cho ngày mai.

Mười giờ tối, Điền Duy Hoàng thay bộ quân trang, mặc vest xám mang giày da, tay cầm bó hoa hồng, điển trai xuất hiện trước nhà Tô Minh Tuyết.

Anh bấm chuông cửa một hồi lâu, nhưng không thấy Tô Minh Tuyết ra mở cửa, đành phải lấy điện thoại ra gọi cho cô ta.

Trước giờ, đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi cho Tô Minh Tuyết.

Không ngờ, anh gọi hết lần này đến lần khác, đến lần thứ sáu, Tô Minh Tuyết mới bắt máy.

“A lô, ai thế?”

Điền Duy Hoàng chưa kịp lên tiếng, thì điện thoại đã vang lên tiếng nhạc rock ầm ĩ, xen lẫn giọng chất vấn mất kiên nhẫn của một người phụ nữ.

Vì bên kia quá ồn, nên anh không nghe rõ cô nói gì.

“Tô Minh Tuyết, em lại chạy đi đâu phát điên thế?” Điền Duy Hoàng không khỏi nhíu mày kiếm

Có lẽ là vì tiếng nhạc quá lớn, nên Tô Minh Tuyết không hét to: “Anh là ai? Quản tôi làm gì? Bị điên à!”

Thật ra, cô đang ở trong hộp đêm uống đến say mèm, giờ đang say bí tỉ.

Điền Duy Hoàng tức giận cúp máy, xoay người rời đi, vô tình nhìn thấy thùng rác trên hàng lang, nên tiện tay vứt bó hoa hồng trong tay vào thùng rác.

Tô Minh Tuyết này!

Điền Duy Hoàng cảm thấy mình điên rồi, mới vô cớ ‘vừa yêu vừa hận’ người phụ nữ này!

Tại sao trước mặt anh, cô luôn biểu hiện một tính cách, mà sau lưng anh, cô lại biểu hiện một tính cách khác?

Người phụ nữ này thật khiến anh không thể hiểu nổi.

Đối với Tô Minh Tuyết, đâu phải chỉ có mình Điền Duy Hoàng khó hiểu?

Hôm sau, lúc Lương Đồng Tâm tới văn phòng, mở tài liệu mà phó trưởng phòng Tôn Ly Ly đã giao cho cô hôm qua, thấy số điện thoại liên hệ trong tài liệu, thì nhất thời sửng sốt.

Cô Tô: 139xxxxxxx8.

Giống hệt số điện thoại của Tô Minh Tuyết, ngay cả họ cũng…

Đọc đến đây, tâm trạng Lương Đồng Tâm hơi phức tạp.

“Sau này chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa! Cô đừng nhắc tên tôi với người ngoài, cũng đừng nói quen biết tôi! Nói tóm lại, chúng ta cắt đứt quan hệ đi!”

Những lời Tô Minh Tuyết đã nói trong điện thoại hôm đó, lại vang vọng bên tai cô lần nữa.

Lương Đồng Tâm lấy điện thoại ra, đang do dự có nên gọi cho Tô Minh Tuyết không.

Hay là cô nói với phó trưởng phòng Tô, đổi khách hàng khác!

Không được không được!

Không dễ gì cô mới chứng minh thực lực của mình với phó trưởng phòng Tô, nếu giờ cô bỏ cuộc giữa đường, chắc chắn phó trưởng phòng Tô sẽ cảm thấy cô làm việc qua loa.

Sau một hồi ngẫm nghĩ, cuối cùng Lương Đồng Tâm vẫn cầm điện thoại, gọi cho Tô Minh Tuyết.

Điện thoại đổ chuông một hồi lâu, Tô Minh Tuyết mới bắt máy, giọng nói của cô ta đã không còn thân thiết như trước nữa, mà thay vào đó là sự hống hách ngang ngược.

“A lô, ai đó?”

Tô Minh Tuyết không biết cô là ai cũng là chuyện dễ hiểu, vì từ khi tới Bình Dương, cô đã đổi số mới, cũng không nói cho cô ta – người đã cắt đứt quan hệ với cô biết.

“Chào cô, tôi là…” thiết kế Lương.

Lương Đồng Tâm định nói mình là “thiết kế Lương”, nhưng cô ngập ngừng một lát rồi đổi thành: “Thiết kế Tôn bên phòng thiết kế Bất động sản Địa Lợi.”

Nói xong, Lương Đồng Tâm nhìn về phía phó trưởng phòng Tôn Ly Ly đang ngồi trong văn phòng riêng kia, không khỏi thè lưỡi, thứ lỗi cho cô vì đã lấy trộm họ phó trưởng phòng.

“Cô tìm tôi có việc gì không?” Tô Minh Tuyết hờ hững hỏi.

Rõ ràng, cô ta không nghe ra giọng nói của cô, có lẽ, cô ta hoàn toàn không ngờ rằng, người gọi cho cô ta sẽ là Lương Đồng Tâm – bạn thân trước đây của mình.

“Tôi cần phải tới xem nhà để thiết kế trang trí nội thất cho biệt thự cô.” Lương Đồng Tâm nói tiếp.

Tô Minh Tuyết lười biếng đáp: “Vậy hai giờ chiều nay cô tới đây đi! Tôi sẽ cử người đợi cô trong biệt thự.”

“Vâng, cảm ơn cô.” Lương Đồng Tâm vui vẻ đáp, Tô Minh Tuyết cúp máy ngay.

Cô ta nói sẽ cử người đợi cô trong biệt thự, nói cách khác cô ta sẽ không ở trong biệt thự.

Thật ra không phải cô sợ gặp mặt cô ta, mà cô chỉ cảm thấy, khi gặp lại người từng nói muốn cắt đứt quan hệ với mình, sẽ rất lúng túng thôi.

Bên này, Tô Minh Tuyết cúp máy xong, mới bất giác cảm thấy, giọng nói người mới gọi cho mình rất giống Lương Đồng Tâm.

Đối phương nói cô ta họ Tôn, nên chắc không phải là Lương Đồng Tâm đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.