Thiếu Soái Vợ Ngài Bỏ Trốn Rồi

Chương 41: Gạo nấu thành cơm



Lương Đồng Tâm cũng không phải người không nói lí lẽ, nhưng cô muốn nói, thật ra anh có thể đưa cô tới trạm xe buýt bên kia, cô một mình đi xe buýt về thì tiện hơn.

Nhưng, nếu cô như vầy mà đi xe buýt, e là càng xấu hổ hơn!

Dù sao, cả người đều ướt.

Không biết qua bao lâu, xe chạy vào một ngôi nhà có hàng rào sắt cao cao bao lại, rồi chạy vào ga ra.

Lương Đồng Tâm đi theo Điền Duy Hoàng xuống xe, vốn dĩ cô nghĩ phải đi ra khỏi ga ra, ai ngờ trong ga ra còn thang máy đi thẳng vào nhà.

Anh kéo cô vào thang máy, đi thẳng lên lầu hai.

Từ lúc xuống xe, anh vẫn luôn nắm tay cô, sau khi đến phòng ngủ, anh đột nhiên xoay người, đè cô lên tường.

Anh đột nhiên hôn cô nồng nhiệt, khiến Lương Đồng Tâm không biết làm sao.

Cô càng trốn tránh phản kháng, anh càng tiến công mãnh liệt hơn, chỉ một tay thôi đã dễ dàng nắm lấy hai tay cô đưa lên đỉnh đầu, làm cô không thể động đậy.

“Chết tiệt, anh buông ra!” Lương Đồng Tâm thẹn quá thành giận, sao anh có thể thô lỗ như vậy với cô?

Nụ hôn nồng nhiệt qua đi, hai mắt Điền Duy Hoàng mơ màng, nhìn vào môi của Lương Đồng Tâm giống như đang đánh giá con mồi.

“Em vừa nói gì?”

“Tên…a…”

Môi bị anh ngăn lại, mút, cắn nhẹ, không bỏ qua sự mềm mại của cô.

Tay của anh còn chắc hơn dây thừng, rất mạnh.

Tay không dùng được, Lương Đồng Tâm đành phải đá chân loạn xạ.

Nhưng Lương Đồng Tâm sao có thể đối thủ của anh, cô đá chân, ngược lại làm anh có được cơ hội, tay còn lại giở váy của cô lên tới đùi.

Điền Duy Hoàng đã không thể dừng lại, từ sau lần trước hôn hết cả người cô nhưng không thể làm tới kia, anh vẫn quyến luyến không quên cơ thể cô.

Dù anh chưa chạm vào phụ nữ, nhưng cũng đã thấy cơ thể phụ nữ trong những trường hợp đặc thù, song anh không hề có cảm giác với những người phụ nữ đó.

Chỉ có cô ta “Tô Minh Tuyết”, là người con gái duy nhất khiến anh sinh phản ứng sinh lý.

Nếu như anh không yêu cô, sao lại chỉ sinh ra dục vọng với cô?

Anh cởi cúc áo ở ngực cô.

Hôn một đường xuống.

Sau khi môi của Lương Đồng Tâm được “thả ra”, cô liền rưng rưng lên án: “Sớm biết hôm nay như vậy, buổi tối hôm đó không nên cứu anh!”

Điền Duy Hoàng ngẩn ra, khó hiểu nhìn Lương Đồng Tâm.

Cô là vợ chưa cưới của anh, làm điều này cho anh không phải đương nhiên sao?

Giờ anh muốn cô, cũng sai sao?

Sai tới nỗi làm cô hối hận đêm đó cứu anh!

Cô gái này, rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

Điền Duy Hoàng càng nghĩ càng giận, nhưng cuối cùng vẫn buông tha cho cô: “Đi tắm đi, thay bộ đồ ướt này ra!”

“Tôi…” Lương Đồng Tâm muốn nói lại thôi.

Điền Duy Hoàng liếc cô một cái, nghiêm mặt nói: “Hôm nay anh không đụng em nữa!”

Lương Đồng Tâm nuốt nước miếng, cô tin lời anh, vội vàng vào phòng tắm khóa trái của.

Cởi quần áo ra, cô mới phát hiện, trên cổ chỗ nào cũng là dấu hôn.

Người đàn ông này, cuối cùng đang làm cái gì a?

Cô đâu có thân với anh đâu, vì sao anh vừa thấy cô liền tỏ vẻ thân mật như vậy?

Lương Đồng Tâm vừa tắm rửa liền vừa suy nghĩ vấn đề này.

Sau khi tắm rửa xong, có người gõ cửa phòng tắm của cô.

“Cô chủ, đồ của cô, tôi đã chuẩn bị xong rồi.”

Người nói chuyện, là một người phụ nữ.

Lương Đồng Tâm kinh ngạc mở cửa phòng tắm, nhìn thử, sau đó từ khe cửa giơ tay ra lấy áo quần trên tay người đó.

Sau khi mặc đồ xong đi ra ngoài, cô mới phát hiện người phụ nữ này là một dì hơi lớn tuổi người hơi mập.

“Anh ấy đâu?” Lương Đồng Tâm hỏi thử.

Dì ta vuốt cằm trả lời: “Cô nói cậu cả?”

“Cậu cả?” Lương Đồng Tâm kinh ngạc.

Dì ta nói tiếp: “Cậu cả có việc đi trước, cô có việc gì có thể sai tôi.”

“Có thể giúp tôi gọi xe không?”

“Được thưa mợ cả.”

“Sao dì lại gọi tôi là mợ cả, tôi không quen cậu cả của dì.”

“Cô là vợ chưa cưới của cậu cả, nên cô tất nhiên là mợ cả.”

“Vợ chưa cưới?”

Lương Đồng Tâm lại ngạc nhiên, cô thành vợ chưa cưới của anh khi nào à?

Cả chuyện này đều diễn ra quá kỳ lạ.

Lương Đồng Tâm cảm thấy mình vẫn nên sớm rời khỏi đây thì tốt hơn, dù sao người đàn ông kia, thân phận cao, mối quan hệ cũng phức tạp, cô không muốn bị cuốn vào rắc rối của anh ta.

Sau khi dì ta giúp Lương Đồng Tâm giặt và sấy đồ, Lương Đồng Tâm không ở lại ăn cơm chiều, cô mặc lại đồ của mình rồi rời đi.

Lương Đồng Tâm không có gì để lưu luyến Điền Duy Hoàng.

Về tới nhà, Lương Đồng Tâm bắt đầu tập trung thiết kế biệt thự của Minh Tuyết.

Mà ở bên phía Điền Duy Hoàng, anh nhận được điện thoại của quản gia Lưu, nói Tô Minh Tuyết đi Hàn Quốc du lịch.

Tô Minh Tuyết nói là đi Hàn Quốc du lịch, nhưng thật ra cô ta phải đi Hàn Quốc chỉnh sửa gương mặt, chỉnh cho giống Lương Đồng Tâm!

So với bề ngoài của Tô Minh Tuyết, thì bề ngoài của Lương Đồng Tâm đẹp hơn. Tô Minh Tuyết vẫn tự hiểu được chuyện này, cô ta cảm thấy may khi điện thoại cô ta còn lưu ảnh cô ta chụp với Lương Đồng Tâm trước đây, chỉ có như vậy, cô ta mới có thể không lo lắng gì.

Lúc Điền Duy Hoàng dành ra thời gian trở về nhà, thì dì Lý nói với anh, mợ cả kêu dì ta gọi một chiếc xe đi rồi.

Xem ra, Tô Minh Tuyết thật sự đi Hàn Quốc du lịch!

Điền Duy Hoàng không hiểu, trong đầu Tô Minh Tuyết nghĩ cái gì.

Một mặt tận hưởng sự yêu chiều của anh dành cho cô, mặt khác lại kháng cự anh đụng chạm.

Chẳng lẽ lí do là vì cô còn chưa yêu anh sao?

Từ đầu tới cuối chuyện này vẫn là anh một người tình nguyện sắp đặt, mà không hề hỏi cô muốn hay không?

Điền Duy Hoàng nghĩ, cảm thấy anh thật sự phải cho Tô Minh Tuyết thời gian đón nhận mình.

Nếu Tô Minh Tuyết đi Hàn Quốc du lịch, có lẽ sẽ không về ngay đâu, anh cũng nhân khoảng thời gian này giải quyết ổn thỏa mấy chuyện trong bộ đội rồi chính thức chuyển sang làm ăn.

Lương Đồng Tâm bận rộn mấy ngày, cuối cùng cũng đem bản thiết kế hoàn chỉnh biệt thự của Tô Minh Tuyết giao cho phó trưởng phòng Tôn Ly Ly.

Tôn Ly Ly xem xong rất lòng, gật đầu tán thưởng Lương Đồng Tâm, Lương Đồng Tâm nói ra một yêu cầu nho nhỏ: “Phó trưởng phòng Tôn, có thể giữ bí mật với vị khách này không để cô ấy biết việc trang trí lại nhà của cô ấy là tôi làm không?”

“Hai người có mâu thuẫn?” Tôn Ly Ly nhìn về phía Lương Đồng Tâm, nhạy bén nhíu mày.

Lương Đồng muốn nói lại thôi, hơi nhíu mày.

Tôn Ly Ly gật đầu, nói: “Được rồi! Đây là chuyện riêng của em, chị không muốn biết. Chị sẽ giữ bí mật.”

“Cám ơn phó trưởng phòng Tôn!” Lương Đồng Tâm vội vàng gật đầu, mặt mày hớn hở.

Từ khi thiết kế của của nhận được sự tán thành ở chỗ phó trưởng phòng Tôn, Lương Đồng Tâm phát hiện cuộc sống trong văn phòng của mình tốt hơn.

Mọi người không có gút mắt với cô, ngược lại còn nói cười với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.