Thiếu Soái Vợ Ngài Bỏ Trốn Rồi

Chương 5: Tình bạn đường ai nấy đi



“Đúng vậy, mợ cả.” Quản gia Lưu khẽ cười gật đầu, tập đoàn Điền thị nổi tiếng ở trong ngoài nước, gần như ai ai cũng biết.

Tô Minh Tuyết vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng hỏi tiếp: “Vậy cậu cả nhà ông là?”

“Cậu cả nhà tôi là người thừa kế tập đoàn Điền thị, vì thân phận cậu cả khá đặc biệt, nên tạm thời không thể tiết lộ tên thật, đợi cô và cậu cả nhà tôi kết hôn rồi, cậu cả ắt sẽ nói cho cô biết những chuyện liên quan đến cậu ấy, đồng thời sau này sẽ cho cô hưởng vô số vinh hoa phú quý.” Quản gia Lưu vẫn khẽ cười đáp lại.

Sau này sẽ cho cô hưởng vô số vinh hoa phú quý!

Tô Minh Tuyết nghe vậy thì trong lòng vui như nở hoa.

Điều kiện này thật hấp dẫn!

Tối qua cô nằm mơ thấy mình gả cho người giàu có, không ngờ, hôm sau, giấc mơ đó lại trở thành hiện thực.

“Vậy có phải sau này tôi không cần sống cùng người khác trong căn nhà thuê rách nát như này nữa? Đồng thời cũng không cần phải sống chen chúc cùng người khác, càng không cần phải nghe lời sai khiến của cấp trên nữa đúng không?” Tô Minh Tuyết tràn đầy khao khát, khua tay múa chân hỏi một tràng.

Tô Minh Tuyết đã bị tiền bạc làm cho mê muội, hoàn toàn quên mất rằng thật ra chủ nhân mặt ngọc này là Lương Đồng Tâm.

Thậm chí, đáy lòng Tô Minh Tuyết đã cho rằng mặt ngọc này là của mình!

Quản gia Lưu thấy vẻ mặt vô cùng phấn khích của Tô Minh Tuyết, thì không khỏi buồn cười gật đầu.

“Vậy thì quá tốt rồi! Vậy mấy người mau dẫn tôi đi đi! Tôi muốn làm mợ cả nhà quyền thế!” Tô Minh Tuyết không ngờ, hạnh phúc của mình lại đến nhanh như vậy.

Lúc Tô Minh Tuyết đang đắm chìm trong hạnh phúc, thì ở bên này, Lương Đồng Tâm đã bắt đầu ngồi trước máy tính làm việc chăm chỉ.

Với Lương Đồng Tâm, từ thực tập sinh chuyển lên chính thức, sẽ tương đương với việc cô sẽ có công việc ổn định sau khi tốt nghiệp, chứ không đến nỗi tốt nghiệp xong thì thất nghiệp.

Kể từ đây, vòng quay số phận của hai cô gái bắt đầu tiến vào quỹ đạo trái ngược nhau.

Lần đầu tiên Tô Minh Tuyết ngồi trên một chiếc xe sang trọng hơn chục tỷ, nên rất phấn khích, càng cực kỳ mong đợi về cậu cả nhà họ Điền.

Cậu cả Điền sẽ là mẫu người đàn ông thế nào?

Tô Minh Tuyết vừa căng thẳng lại vừa kích động, ngồi sau ghế lái, thậm chí còn hơi luống cuống tay chân.

“Mợ cả, mời cô điền vào bảng này.” Quản gia Lưu ngồi cạnh cô, lấy giấy bút trong cặp công văn ra đưa cho Tô Minh Tuyết.

Tô Minh Tuyết nhận lấy bút và bảng biểu rồi đọc sơ qua, cười xấu hổ: “Sao tôi phải điền vào bảng này?”

Nội dung trên bảng biểu nhìn có vẻ đơn giản, nhưng lại giống như đang điều tra nhân khẩu.

Họ tên, ngày tháng năm sinh, nghề nghiệp, địa chỉ nhà, thành viên trong gia đình và bối cảnh từng thành viên, tất cả đều phải điền vào cặn kẽ.

“Để tiện đặt sính lễ cho ba mẹ cô.” Quản gia Lưu cười nói.

Nghĩ đến đây, Tô Minh Tuyết không khỏi hoảng hốt, dò hỏi: “Vậy… cậu cả nhà ông có biết tên tôi không? Còn nữa, sao cậu cả nhà ông lại đột ngột muốn cưới tôi?”

“Cái đó…” Quản gia Lưu nhất thời không trả lời được.

Sáng sớm hôm nay, cậu cả gọi cho ông ra lệnh, bảo ông tới phòng 1808 chung cư Hy Vọng, đón người phụ nữ giữ miếng ngọc gia truyền nhà họ Điền, cậu ấy chỉ nói với ông rằng người phụ nữ này sắp trở thành mợ cả nhà họ Điền.

Còn mấy chuyện khác, cậu cả không hề căn dặn gì cả.

Thật ra, không cần cậu cả căn dặn, quản gia Lưu cũng biết mình nên làm gì. Nếu người phụ nữ này sắp trở thành mợ cả nhà họ Điền, thì ông biết rõ mình nên làm gì trong quá trình kết hôn.

Bằng không, cậu cả còn cần người quản gia như ông làm gì?

Quản gia Lưu có thể nghĩ như vậy cũng cơ bản lắm rồi.

“Mợ cả, cô và cậu cả nhà tôi quen biết thế nào vậy?” Quản gia Lưu ngừng một lát, hơi tò mò về chuyện của Tô Minh Tuyết và cậu cả nhà mình nên hỏi ngược lại.

Trước giờ cậu cả chưa từng nói chuyện yêu đương, ngay cả phụ nữ cũng chưa chạm qua, thế mà giờ lại nói muốn kết hôn, người làm quản gia như ông có thể không tò mò à?

Giờ đến lượt Tô Minh Tuyết không biết trả lời thế nào, cô nhanh trí, ấp úng đáp lại qua loa: “Chuyện… chuyện… này phải bí mật.”

Trả lời qua loa với quản gia Lưu xong, Tô Minh Tuyết liền nghĩ, rốt cuộc giữa Lương Đồng Tâm và cậu cả nhà họ Điền đã xảy ra chuyện gì?

Nếu cậu cả nhà họ Điền thật sự quen biết Tô Minh Tuyết, vậy tại sao quản gia bên cạnh anh lại nhận lầm người thế?

Chẳng lẽ điểm mấu chốt nằm ở mặt ngọc này!

Tô Minh Tuyết sửng sốt, nhấc tay cầm mặt ngọc đeo trên cổ quan sát.

Mặt ngọc này được khắc một cách tỉ mỉ, có thể nhìn ra đây thật sự là món đồ cổ!

Quản gia Lưu thấy Tô Minh Tuyết cầm mặt ngọc quan sát, thì không khỏi bùi ngùi: “Đây là bảo vật gia truyền hơn trăm năm của nhà họ Điền, cô phải giữ nó thật kỹ! Tương lai cô và cậu cả sẽ sinh cậu chủ nhỏ, đợi khi nào cậu chủ nhỏ trưởng thành, cô có thể truyền lại mặt ngọc này cho cậu chủ nhỏ!”

“Nếu tôi không sinh được con trai thì sao?” Tô Minh Tuyết nhíu mày không vui, vừa nghe quản gia Lưu nói thế, cô đã gián tiếp hiểu rõ nhà họ Điền là gia tộc quyền thế như nào rồi.

Quản gia Lưu cười ngầm hiểu: “Nếu cậu cả yêu cô, thì dù là công chúa nhỏ, cũng có thể kế thừa mặt ngọc này!”

Nói cách khác, người nắm giữ mặt ngọc này sẽ là người thừa kế tập đoàn Điền thị trong tương lai.

Quản gia Lưu không hề nói cho Tô Minh Tuyết chuyện này, nhưng chỉ riêng việc cô có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, đã làm cô thỏa mãn lắm rồi.

“Mợ cả, cô vẫn nên điền vào bảng biểu này trước đi! Để tôi thuận tiện sắp xếp chuyện hôn lễ.” Quản gia Lưu nói tiếp.

Tô Minh Tuyết hoàn hồn, cười lúng túng, nhưng trong lòng rất phấn khích, cô cầm bút lên điền thông tin cá nhân của mình vào.

Từ giờ trở đi, cuộc đời cô sẽ lật sang trang sách mới.

Sở dĩ cô tên là – Tô Minh Tuyết.

Là vì lúc cô sinh ra, tuyết bay trắng xóa khắp trời, nên cô mới được đặt tên này ư?

Đúng là người cũng như tên!

Trong một tòa nhà bỏ hoang nào đó, trong một chiếc xe việt dã được ngụy trang thành đống sắt vụn, người đàn ông bôi thuốc màu lên mặt nhận được tin nhắn do quản gia Lưu gửi tới, anh đọc nội dung trên màn hình, khóe miệng không khỏi cong lên.

“Cậu tư, lát nữa chúng ta phải quyết chiến với ‘Kền Kền’ rồi, thế mà anh vẫn còn tâm trạng nhìn điện thoại cười ngốc à?” Hàn Khánh Phương, chiến hữu đang ngồi bên cạnh, mặt anh ta cũng vẽ đen như cục than, thấy Điền Duy Hoàng hiếm khi nở nụ cười, thì không khỏi trêu ghẹo.

Trước giờ Điền Duy Hoàng nổi tiếng là người lạnh lùng vô cảm, khiến kẻ địch nghe tiếng đã sợ mất mật, ấy thế mà cũng biết cười?

Hôm nay Hàn Khánh Phương đã chứng kiến một chuyện lạ, chẳng lẽ mặt trời mọc đằng Tây ư?

Điền Duy Hoàng thu hồi nụ cười ngay, cũng không lên tiếng

Hàn Khánh Phương thấy anh nhanh chóng soạn một tin nhắn, không biết là gửi cho ai.

“Cậu tư, hôm qua anh mai phục bị bại lộ hành tung, nên bị người ‘Kền Kền’ truy sát, không ngờ anh nhảy xuống từ mái nhà cao như thế, mà đại nạn không chết, chẳng lẽ anh được một cô gái xinh đẹp nào đó cứu ư?” Hàn Khánh Phương vuốt khẩu súng trong tay, cười xấu xa hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.