Thiếu Soái Vợ Ngài Bỏ Trốn Rồi

Chương 51: Nghĩ cách trả nợ đi



Lương Đồng Tâm không khỏi hoài nghi rốt cuộc mình có phải do mẹ sinh ra không?

Nào ngờ nghi ngờ này của Lương Đồng Tâm lại là sự thật.

Sau bữa tối, hai người ngồi trước bàn trà, nói chuyện trực tiếp.

Chủ đề chính câu chuyện là Lương Đồng Tâm và Đồng Mộng Manh.

Em họ Đồng Mộng Manh của cô là một học sinh có thành tích cao, ba năm nữa mới tốt nghiệp đại học, đang cần học phí gấp.

Ba mẹ Đồng trước đây điều hành một nhà máy sản xuất kẹo, nhưng sau này không biết xảy ra chuyện gì mà hai tuần trước họ đột ngột phá sản, nợ nần chồng chất.

Vì thế tóm lại nhà họ Đồng bây giờ nghèo trắng tay.

Bây giờ Lương Đồng Tâm cũng mới biết chú dì đã ở nhà hơn một tuần rồi.

Chú dì trước đây có tiền, mẹ Lương còn khách sáo tiếp đón, bây giờ không có tiền còn nợ nần chồng chất nên mẹ Lương vô cùng chán ghét.

Người đông phức tạp, hai người mới ở hơn một tuần đã nảy sinh mẫu thuẫn.

Hơn nữa mẹ Lương còn là người “chanh chua cay nghiệt”. Thật ra nói mẹ cô như vậy là không đúng, nhưng tính mẹ cô đúng là cũng hơi như vậy.

Lúc này, mẹ Lương nói cho mọi người nghe một bí mật “động trời”.

Mà bí mật này như một chậu máu chó đổ vào mặt Lương Đồng Tâm.

“Mộng Manh mới là con ruột của mẹ!” Mẹ Lương nghiêm mặt tuyên bố.

Mười tám năm trước, hai chị em ruột họ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, lại nằm cùng phòng mổ.

Mẹ Lương đã biết hai con của hai người đều là con gái nên đã mua chuộc y tá, nhân lúc em gái vì khó sinh mà kiệt sức bất tỉnh đổi con gái ruột mình thành con của em gái.

Vì vậy Lương Đồng Tâm vốn là phượng hoàng, giờ đây đã trở thành chim sẻ.

Trở thành “chim sẻ” cũng không sao, cô chăm chỉ và cố gắng làm việc, nhưng không ngờ cô lại bị mẹ Lương ghét bỏ.

Vì chuyện đổi con gái này mà ba mẹ hai bên đều không đêm nào ngủ được.

Cuối cùng hai bên ba mẹ cũng gật đầu đồng ý đổi lại con gái.

Lương Đồng Tâm cười khổ, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao từ nhỏ mẹ Lương chỉ yêu thương em họ Mộng Manh rồi. Thì ra Mộng Manh mới là con gái ruột của mẹ, còn cô không phải nên không được chiều.

Bây giờ lại nhìn chú dì trở nên sa sút, mặc là ba mẹ ruột mình nhưng Lương Đồng Tâm không hề ghét bỏ họ.

Chỉ là khi Lương Đồng Tâm vừa định đổi xưng hô thành ba mẹ thì nào ngờ vẻ mặt họ đều lạnh lùng.

Mặt ba mẹ Đồng không chỉ lạnh lùng mà còn tiều tuỵ.

Thậm chí Lương Đồng Tâm còn mơ hồ nghe thấy tiếng trái tim tan nát của đôi vợ chồng này.

Lương Đồng Tâm có thể nhìn ra được họ không muốn đổi em họ Mộng Manh với cô.

Dù sao Mộng Manh cũng là sinh viên có thành tích tốt, có bằng đại học với tương lai đầy hứa hẹn, còn Lương Đồng Tâm cô chỉ là sinh viên tốt nghiệp đại học cơ sở của một trường đại học hạng ba thôi.

Bây giờ con gái đã được đổi lại, mẹ Lương bắt đầu đuổi gia đình nhà họ Đồng.

Mặc dù em họ Mộng Manh xin thay cho họ, nhưng mẹ Lương biết nhà họ Đồng ở đây các khoản chi tiêu quá nhiều, chưa kể nhà họ còn nợ nần chồng chất.

Nhỡ ngày nào đó chủ nợ tìm tới cửa thì nhà họ Lương cũng phải chịu khổ theo.

Em họ Mộng Manh đối mặt với ba mẹ nuôi đã từng yêu thương mình giờ đây bị đuổi khỏi nhà cũng rất bất đắc dĩ. Cô ấy còn đang học đại học, không có tiền phụng dưỡng họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ ruột đuổi ba mẹ Đồng ra khỏi cửa.

Lương Đồng Tâm thật sự không nhìn nổi nữa, không đành lòng ba mẹ Đồng, cũng chính là ba mẹ ruột của mình ngủ ngoài đường, bèn theo họ rời khỏi nhà họ Lương.

Khi cô và ba mẹ Đồng ra khỏi nhà họ Lương, người “mẹ” trước kia chỉ lạnh lùng nói với cô: “Đồng Tâm, đừng trách mẹ quá tàn nhẫn với con, đây đều là do cuộc sống ép buộc.”

Lương Đồng Tâm nghe mà cười khinh bỉ.

Cô bị gọi về quê, kết quả là đổi ba mẹ.

Lương Đồng Tâm sắp xếp vali thay ba mẹ Đồng, hy vọng họ cùng cô đến Bình Dương, nhưng họ lại từ chối.

Dù sao đây cũng là cội nguồn của họ, đã ăn sâu bén rễ, họ không nỡ rời đi.

Nhưng nếu không rời khỏi đây, ba mẹ Đồng lại nợ nần chồng chất, Lương Đồng Tâm cũng không biết phải làm sao.

Nhìn “một nhà ba người” dường như bị đẩy vào con đường cùng, Lương Đồng Đức vẫn có chút thương Lương Đồng Tâm, trước khi họ đi, anh đã chủ động tiễn họ.

“Anh…”

“Đồng Tâm, hay là em với người bạn trai kia kết hôn sớm đi!” Lương Đồng Đức nói tiếp.

Lương Đồng Tâm giật mình, vô thức nhìn Lương Đồng Đức.

Lương Đồng Đức nói tiếp: “Chú dì nợ nước ngoài 900 triệu, nếu em về Bình Dương bỏ mặc họ thì chắc chắn họ sẽ muốn chết cho rồi. Vậy nên em kết hôn với bạn trai sớm đi, có tiền mừng cưới thì mọi người sẽ có…”

“Anh, thật ra em không có bạn trai.” Lương Đồng Tâm ngượng ngùng đáp lại, lần đó chỉ là hiểu lầm thôi.

“Em không có bạn trai?” Lương Đồng Đức lập tức sửng sốt.

Lương Đồng Tâm nặng nề gật đầu.

“Vậy thì… haiz… quên đi! Khi nào anh về Bình Dương sẽ tìm người xem mắt cho em! Dù sao anh cũng là tổng biên tập của trang web hẹn hò.” Lương Đồng Đức nói.

Mà ba mẹ Đồng không nói gì về vấn đề này.

“Được, cảm ơn anh.” Lương Đồng Tâm cười khổ, mặc dù trong lòng không chấp nhận nhưng cũng không muốn phụ lòng tốt của anh trai.

Sau khi chào tạm biệt anh Lương Đồng Đức, Lương Đồng Tâm thuê phòng ở một khách sạn trong thị trấn cho ba mẹ Đồng ở tạm, ngày mai cô sẽ tìm một căn nhà cho thuê dài hạn.

Đây là lần đầu tiên Lương Đồng Tâm cảm thấy bị dồn đến đường cùng, trong thẻ ngân hàng của cô chỉ có 15 triệu.

Cô không ngờ cuộc đời mình lại bi thảm đến vậy, điều càng khiến cô cảm thấy bi thảm hơn lần lượt kéo đến.

Người đàn ông cho vay nặng lãi dẫn theo ba bốn tên đàn em tìm tới khách sạn.

Lương Đồng Tâm ra ngoài mua đồ ăn tối cho ba mẹ Đồng, hai tay cô xách hộp cơm, bước tới cửa phòng.

Khi cô nhìn thấy một nhóm đàn ông ăn mặc như những kẻ lưu manh vây lấy ba mẹ Tống, bắt họ quỳ xuống ở nơi công cộng, tim cô chợt quặn thắt.

“Không trả được tiền thì chặt ngón tay! Vợ chồng hai người muôn chặt ngón nào?” Người đàn ông dẫn đầu ra oai.

Lương Đồng Tâm bỏ túi cơm trong tay xuống, bước tới hét: “Mọi người dừng tay lại cho tôi!”

“Cô là ai?” Người đàn ông dẫn đầu nhìn thấy Lương Đồng Tâm thì không kiên nhẫn hỏi.

Mẹ Dồng bảo vệ Lương Đồng Tâm nên nói trước: “Con bé là cháu gái tôi, chỉ tới thăm chúng tôi thôi, anh đừng…”

Nhưng mẹ Đồng còn chưa nói xong, người đàn ông dẫn đầu đã bước về phía Lương Đồng Tâm rồi nhìn cô với vẻ háo sắc.

Lương Đồng Tâm sợ hãi nuốt nước bọt, chân không nghe lời lùi về sau.

Người đàn ông đến gần Lương Đồng Tâm rồi chợt hỏi: “Cô có phải là Lương Đồng Tâm không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.