Thiếu Soái Vợ Ngài Bỏ Trốn Rồi

Chương 64: Chuyện rời đi năm đó



Ví dụ như Diêu Minh Na cô là một trong số đó, cô luôn theo đuổi Điền Trung Quân, nhưng chẳng bao giờ đuổi kịp.

Giờ trưởng thành rồi, Diêu Minh Na vẫn cảm thấy, Điền Trung Quân là mẫu người đàn ông “khó với tới”, sự lạnh lùng đó khiến cô không có chút thiện cảm với anh.

Sau khi hội nghị kết thúc, Điền Duy Hoàng chủ động đi tới trò chuyện với Điền Trung Quân, thấy hai anh em hàn huyên với nhau, mấy người không phận sự ở bên cạnh rất thức thời lần lượt rời khỏi phòng hội nghị.

Chỉ có Diêu Minh Na, dựa vào thân phận thanh mai trúc mã với hai người, nên cứ ở cạnh Điền Trung Quân không chịu rời đi.

Đã mấy năm rồi Điền Duy Hoàng không gặp Diêu Minh Na, hơn nữa cô dậy thì thành công, nên lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh không nhận ra người phụ nữ trước mặt là Diêu Minh Na, mà chỉ cười nói với Điền Trung Quân: “Quân, bạn gái em rất xinh.”

“Anh cả, cô ta không phải bạn gái em, cô ta là Diêu Minh Na.” Sắc mặt Điền Trung Quân nhất thời trở nên khó coi.

Khuôn mặt điển trai của Điền Duy Hoàng hờ hững, giọng điệu không lạnh lùng, nhưng có thể nghe ra anh chẳng để tâm đến người phụ nữ trước mặt: “Diêu Minh Na?”

“Là cô gái luôn bám theo chúng ta hồi cấp hai đấy.” Điền Trung Quân gượng cười, anh cả mau quên thật.

Nhưng Điền Duy Hoàng lại bình tĩnh cười nói: “Ồ, anh cũng không nhớ nữa.”

Bản thân anh vốn đã không ấn tượng gì với cô, cộng thêm bảy tám năm không gặp, làm sao nhớ ra cô là ai?

Diêu Minh Na nhất thời lúng túng, Điền Duy Hoàng không được phụ nữ thích là đáng.

Để mình khỏi lúng túng, Diêu Minh Na nhất thời không biết nên đặt hai tay vào đâu, nên dứt khoát ôm lấy cánh tay Điền Trung Quân, ra vẻ rất thân mật với anh, rồi nói với Điền Duy Hoàng bằng giọng điệu quen thuộc: “Anh Duy Hoàng, anh không nhớ ra em cũng không sao, chỉ cần em nhớ ra anh là được, hay là, anh Duy Hoàng nhận em làm em dâu, được không?”

Điền Duy Hoàng khẽ cười, ngước mắt nhìn Điền Trung Quân, thấy vẻ mặt không vui của anh ta thì lạnh nhạt đáp: “Chuyện này để Quân nói mới được.”

“Tôi và anh cả vẫn còn chuyện quan trọng phải nói, cô không còn việc gì khác thì về Bất động sản Địa Lợi trước đi!” Điền Trung Quân rút tay mình ra khỏi tay Diêu Minh Na.

Diêu Minh Na thức thời mím môi, lễ phép vẫy tay chào Điền Duy Hoàng, õng ẹo nói: “Vậy anh Duy Hoàng, hẹn hôm khác chúng ta gặp lại!”

Điền Duy Hoàng gật đầu, chẳng thèm liếc nhìn Diêu Minh Na, mà đặt toàn bộ tâm tư của mình lên người Điền Trung Quân.

“Em muốn nói với anh chuyện chú họ à?”

“Anh cả đoán rất đúng, gần đây, chú họ đã giở chút mánh khóe, có năm sáu nhân tài tinh anh trong Bất động sản Địa Lợi đã từ chức rồi!” Điền Trung Quân thâm trầm nói.

Từ khi anh tranh cử làm tổng giám đốc Bất động sản Địa Lợi, thì chú họ Điền Nhuận luôn không yên tĩnh.

Điền Nhuận không thể hành động công khai với anh, nên luôn âm thầm giở trò.

“Em định làm gì chú họ?” Điền Duy Hoàng nhìn Điền Trung Quân hỏi.

Điền Trung Quân gượng cười đáp: “Em không thể làm gì chú họ, nên muốn nghe ý kiến anh cả trước.”

“Giờ anh vẫn chưa quen thuộc với công việc nội bộ trong công ty, nên không định xuống tay với nhân viên.” Điền Duy Hoàng ẩn ý nói.

Điền Trung Quân liền hiểu ẩn ý trong câu nói của anh cả, đành phải cười bất lực: “Vậy em sẽ nghe theo ý kiến của anh cả.”

Nhưng trong lòng anh thật sự hơi không phục.

Trong hai năm từ lúc anh tốt nghiệp đại học đến khi làm việc ở Bất động sản Địa Lợi, chú họ Điền Nhuận đã nhiều lần ức hiếp anh.

Sở dĩ anh có thể ngồi lên vị trí tổng giám đốc Bất động sản Địa Lợi trong hai năm ngắn ngủi, hoàn toàn là dựa vào thực lực của mình, từng bước thu phục lòng người.

Nên anh luôn muốn “sa thải” hòn đá ngán đường Điền Nhuận này.

Nhưng anh không có quyền đó.

Tuy nhiên, từ nay về sau, chỉ cần một câu nói của anh cả là có thể sa thải chú họ Điền Nhuận này, nhưng anh cả lại không chịu.

Điền Trung Quân cảm thấy anh cả đang từ chối mình, nên tâm trạng tuột dốc không phanh.

Ngay cả khi anh cả Điền Duy Hoàng định mời anh đi ăn cùng anh ấy, anh cũng kiếm cớ từ chối.

Điền Duy Hoàng nhìn ra Điền Trung Quân vì chuyện chú họ Điền Nhuận mà không vui với anh.

Từ nhỏ Điền Trung Quân đã như thế, dù anh ta không biểu hiện ra mặt lúc mình không vui, nhưng lời nói và hành động lại rất xa lạ với anh.

Nhưng, dù em trai không vui, thì người làm anh cả như anh cũng phải bình tĩnh.

Chuyện chú họ Điền Nhuận, không phải chỉ một câu nói của anh là có thể giải quyết.

Dù gì, giờ chú họ Điền Nhuận cũng là “nhân vật trung tâm” trong tập đoàn Điền Thị, nên tập đoàn vẫn cần ông ta.

Nếu muốn anh đứng ra giải quyết, trừ phi chú họ phạm sai lầm, bằng không, ông ta không thể rời khỏi tập đoàn Điền Thị.

Nên suy nghĩ của anh hoàn toàn khác với Quân.

Dù Quân nóng lòng cầu xin chuyện chú họ Điền Nhuận, nhưng anh vẫn cảm thấy “Muốn đốn củi nhanh thì phải mài dao bén trước”.

Cuộc sống ngọt ngào của cặp vợ chồng son trôi qua thế nào, thì Đồng Đồng Tâm và Điền Trung Quân trôi qua thế đó.

Sáng nay, Đồng Đồng Tâm hơi vụng về thắt caravat cho Điền Trung Quân, còn bất cẩn siết chặt, suýt làm anh nghẹt thở.

“Cô gái ngốc, em định mưu sát chồng mình à!” Điền Trung Quân vội giơ tay lên nắm đôi bàn tay nhỏ nhắn của Đồng Đồng Tâm, rồi nới lỏng caravat.

Đồng Đồng Tâm ngửa đầu nhìn Điền Trung Quân với vẻ mặt hối lỗi, như cô gái nhỏ đang làm nũng: “Em xin lỗi! Đây là lần đầu tiên em học thắt cái này…”

Điền Trung Quân không khỏi bật cười: “Em đừng vội, cứ từ từ mà học, sáng nào anh cũng rảnh để dạy em mà.”

“Vâng!” Đồng Đồng Tâm gật đầu, cười ngọt ngào.

Tối qua hai người không ngủ chung, mà chia phòng ngủ, đây là yêu cầu của Điền Trung Quân.

Anh không phải thánh nhân, cũng có thất tình lục dục, nếu ôm vợ đẹp trong lòng, anh không thể làm quân tử không làm loạn gì được.

Vì muốn cho Đồng Đồng Tâm có một ký ức đẹp, anh đã nói với cô rằng, đợi đến khi anh tổ chức hôn lễ cho cô, thì anh và cô sẽ chính thức ngủ chung vào đêm động phòng hoa chúc.

Đồng Đồng Tâm ngầm chấp nhận, đáy lòng đã nghe theo sự sắp xếp của Điền Trung Quân.

Có lẽ, nếu để người ngoài biết chuyện này, chắc chắc sẽ chê cười hai người cổ hủ.

Nhưng Điền Trung Quân làm thế là vì tôn trọng ước nguyện ban đầu trong lòng vợ mình.

Ăn sáng xong, Điền Trung Quần mang giày, hôn lên trán Đồng Đồng Tâm, rồi dịu dàng nói: “Anh đi làm đây, nếu em ở nhà nhàm chán thì cứ ra ngoài dạo phố. Trưa nay anh phải tăng ca, nên sẽ không về ăn cơm với em.”

“Dạ vâng.” Đồng Đồng Tâm cười dịu dàng, rồi lặng lẽ đứng ngay cửa, nhìn bóng lưng chồng mình đi vào trong thang máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.