Thiếu Soái Yêu Em Mỗi Ngày

Chương 2: 2 Xuyên Qua Ở Trong Giếng





Tiếng động bên này đã sớm làm phiền đến tất cả mọi người trong phủ Đốc Quân, tiếng bước chân ở đằng xa càng ngày càng gần, hai cô bé cầm đèn lồng đi trước dẫn đường, mấy phu nhân tiểu thư đều hoảng hốt đi theo phía sau, đều là dáng vẻ mới tỉnh, còn chưa bôi son phấn bột nước, nhưng đôi mắt lại trợn đến to tròn.

Lưu quản gia không ngờ lại làm phiền đến cả lão phu nhân, vội vàng nhặt đèn lồng lên bước đến chào hỏi.

Lão phu nhân được người ta đỡ từ từ đi đến, trên người mặc áo ngủ trắng bằng lụa, bên ngoài khoác áo choàng lông thỏ.

Ánh sáng ban đêm không tốt, bà cũ không nhìn thấy rõ, đã nghe thấy tiếng hít vào một ngụm khí lạnh của người bên cạnh, người vẫn luôn đỡ lão phu nhân lại là Mộc Cẩm Nhu bà hai của Thiếu soái, khuôn mặt mỉm cười của cô ta đã sớm trắng bệch.

Mộc Vãn nhìn về phía cô ta, cười lạnh trong lòng, người đẹp yếu đuối này chính là Mộc Cẩm Nhu chị cái cùng cha khác mẹ với cô, đúng là lớn lên có một khuôn mặt vô hại khéo léo.

Lúc này lão phu nhân đã bình tĩnh nhìn lên, thật sự có một người ngồi bên cạnh miếng giếng tối đen, nhìn dáng người này thật sự rất giống cháu dâu của bà cụ, cháu dâu của bà cụ không học bơi, giếng nước này sâu như vậy, không lý nào ngã xuống còn không chết chìm, lão phu nhân nhìn thấy, trong lòng lập tức cảm thấy lạnh lẽo, vội vàng siết chặt Phật châu ở trong tay niệm một câu A di đà Phật.


“Chuyện, chuyện này là thế nào? Rốt cuộc cô ta là người hay quỷ?” Người nói chuyện là bà hai của Đốc quân, trên khuôn mặt đã lộ rõ vẻ sợ hãi.

Bà ba đứng bên cạnh lại nhìn nhiều thành quen, lấy khăn tay lau gò má, nói với vẻ khinh thường: “Chị đó, đúng là tóc dài kiến thức ngắn, ở phủ Vương gia của chúng tôi, ba ngày hai bữa đều có người nhảy giếng, cũng không có gì hiếm lạ.

”Lão phu nhân nhướn mày, không vui ngắt lời bà ta: “Đây là phủ Đốc quân, không phải phủ Vương gia, đây là chuyện từ triều đại gì rồi, cô còn nhắc đến làm gì.

Bà ba là Cách Cách của triều đại cuối cuối, ngày thường thích treo mấy chữ phủ Vương gia ở trên miệng, bị lão phu nhân trách mắng như thế cũng mất mặt, quay đầu đi, khẽ hừ một tiếng.

Bà ba bị mắng, bà hai vừa bị bà ta mỉa mai lập tức cảm thấy hơi thở lưu loát hơn nhiều.

Lưu quản gia lại bước tới mấy bước, lúc này đã dũng cảm hơn rồi, đưa đèn lồng đến trước mặt người kia một chút, áng sáng màu cam như một ngọn lửa lắc lư trong gió.

Lục Tảo Tảo nghe thấy tiếng động, cũng chậm rãi quay lại, dưới mài tóc dài đen nhánh thấp thoáng là khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt lại trong trẻo như trăng sáng.

Cô vừa quay lại, đã dọa một đám phu nhân tiểu thư sợ đến mức lùi lại mấy bước, có người nhát gan trực tiếp che mặt kêu lên.

“Cô, cô là người hay ma?” Lưu quản gia ho một tiếng, lớn tiếng hỏi.

Lục Tảo Tảo nhìn lão phu nhân đầu tiên, bà cụ xinh đẹp đoan trang này là mẹ của Đốc quân, ở trong nhà lớn Lăng gia này, lời nói của lão phu nhân có trọng lượng nhất.


Lão phu nhân rất chán ghét cô, ngoài miệng không nói, trong lòng lại có một ngàn một vạn điều không hài lòng với đứa cháu dâu này, nhưng ngại mặt mũi Mộc gia cũng không tiện khiến cô quá khó chịu, thật sự nhịn đến khó chịu.

“Là người nhỉ, mọi người nhìn đi, dưới đất có bóng.

” Bà hai vỗ ngực, “Mộc Vãn, cô thật sự dọa chết người rồi, đang tốt lành lại đi nhảy giếng, tất cả đều là người một nhà, có chuyện gì không thể bàn bạc chứ?”“Người một nhà?” Một cô gái đứng sau đám đông, khoác một chiếc áo choàng lông dê đỏ chót, đôi mắt hạnh trong veo sáng ngời, lúc này ánh mắt lạnh lùng đột nhiên lên tiếng, “Nói ra lời này thật sự khiến người ta cười chết.

”Nói xong cũng không để ý đến bất kì ai nữa, tự xoay người rời đi, dám không coi ai ra gì ngay trước mặt lão phu nhân vậy cũng chỉ có bà tư thôi.

Bà hai nghe câu nói của bà ta xong cũng đỏ mặt đến tận mang tai, lại không dám lên tiếng so đo với bà tư, chỉ có thể buồn bực tự tức giận.

Lão phu nhân vội vàng dặn dò đầy tớ: “Mấy người còn đứng đờ ra đó làm gì, nhanh đỡ về đi, sau này trong phủ có chuyện lớn chuyện nhỏ gì, không ai được phép làm phiền đến cô ta, nếu động thai thì làm sao bây giờ?”Bây giờ bà tư đang được cưng chiều nhất, lại mang thai đứa con của Đốc quân, từ trên xuống dưới Lăng phủ đều cung phụng bà ta như bảo bối.

Bên này còn đang quan tâm bà tư, Lục Tảo Tảo đã sớm chỉnh lại mái tóc ướt nhẹp của mình, nghĩ thầm phải nhập gia tùy tục, ông trời đã cho cô cơ hội sống lại, cũng đối xử rất tốt với cô rồi.

Từ nay về sau, cô là Mộc Vãn, chỉ có điều đã không còn là Mộc Vãn trước kia nữa.


“Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân, quá tốt rồi, cô còn sống.

” Giọng nói đột ngột này dọa Mộc Vãn nhảy dựng lên.

Sau lưng mỗi một tiểu thư xuyên qua đều có một nha đầu tình như chị em.

“Thiếu phu nhân, cô không nhớ em nữa sao? Em là Thúy Quyên đó?” Thúy Quyên lắc lư cánh tay của Mộc Vãn, nước mắt tuôn rơi: “Thiếu phu nhân, cô có bị thương không? Nhanh để Thúy Quyên nhìn một cái.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.