Mộc Cẩm Nhu nói xong lại chuyển sang lão phu nhân: "Bà nội, bà đừng nghe nha đầu này nói bậy, không biết mới vừa rồi cô ta đánh nhau với người ta ở chỗ nào, lại nói cho con biết là em đánh cô ta, con mắng cô ta mấy câu, cô ta đã chạy tới kiện.
""Cẩm Nhu thật đúng là che chở em gái con.
" Bà Hai cười giảng hoà: "Mẹ, nếu Cẩm Nhu nói như vậy, không bằng coi như xong.
""Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.
" Ánh mắt lão phu nhân càng nghiêm nghị: "Ở Lăng gia chúng ta, tự có một phép tắc bất thành văn, người làm cũng là người, ai cũng không có quyền lợi tự mình đánh chửi, nếu như Mộc Vãn vô tội, tự nhiên mẹ sẽ trả công đạo cho nó, nếu như sự thật giống như lời Đậu Khấu, cho dù nó là cháu dâu trưởng, cho dù nó là đích nữ Mộc gia, Lăng phủ cũng không thể để nó tùy tiện bẻ cong.
""Những câu tôi nói là thật, Nhị phu nhân, tôi biết cô có lòng che chở em gái, nhưng tôi cũng là nha đầu của cô.
" Đậu Khấu quỳ dưới đất lần nữa, than thở khóc lóc, rũ mắt xuống lại thoáng qua vẻ đắc ý, quả nhiên Nhị phu nhân nói không sai, cho dù Lão phu nhân nể thể diện Mộc gia không muốn động Mộc Vãn, nhưng chạm đến chuyện mặt mũi và quy củ, lão phu nhân sẽ nói lời chính nghĩa.
Mộc Cẩm Nhu đứng ở một bên giận nhìn nha đầu mình lom lom, cũng không nói gì nữa, ánh mắt cố ý quét qua Mộc Vãn, ngược lại cô dị thường bình tĩnh, không biết là sợ choáng váng hay là đang muốn tìm lý do.
Lão phu nhân thái hỏi: "Cô nói lúc ấy có người bên cạnh? Gọi người kia vào.
"Không lâu, một người nha hoàn khác cũng bị gọi vào, cô ta nhìn thấy trận thế trước mắt, lập tức quỳ xuống.
"Tôi tên là Dương Liễu, làm việc ở phòng giặt tẩy.
"Lão phu nhân nhìn cô ta hỏi: "Cô nói xem, lúc ấy xảy ra chuyện gì.
"Nha hoàn kia còn chưa nói, Đậu Khấu đã cướp lời nói: "Dương Liễu, cô đừng sợ, có Lão phu nhân cùng các bà ở đây, cô chỉ cần nói thật, mặc dù cô đánh tôi, nhưng tôi không trách cô, tôi biết cô cũng bất đắc dĩ, lúc ấy tôi đụng Thiếu phu nhân một chút, thật không phải cố ý.
"Dương Liễu không phải là người ngu, nhìn lão phu nhân một chút lại nhìn Mộc Cẩm Nhu một chút, ai không biết ở trong Lăng phủ, mặc dù Mộc Vãn là chính thất của Thiếu tướng, nhưng người có phân lượng chân chính là Nhị phu nhân Mộc Cẩm, lão phu nhân thích cô ta, Đốc Quân càng tán thưởng cô ta, mặc dù Mộc Vãn ương ngạnh, lại ngu dốt, lựa chọn giữa hai người, dĩ nhiên cô ta lựa chọn Nhị phu nhân có thế lực giao thiệp cao hơn một bậc.
Dương Liễu cân nhắc ở trong lòng một chút, lập tức quyết định đảo qua Mộc Cẩm Nhu.
"Lúc ấy đúng lúc tôi thấy Đậu Khấu đụng Thiếu phu nhân một chút, kết quả Thiếu phu nhân giận tím mặt, tôi thay Đậu Khấu cầu xin tha thứ, lại khiến cho Thiếu phu nhân ra sức mắng một trận, cô ấy không muốn tự mình ra tay nên kêu tôi đánh Đậu Khấu hai mươi bạt tai, Thiếu phu nhân còn nói, mỗi một cái tát đều phải vang, có một cái không vang sẽ chặt tay của tôi.
""Thật là càn rỡ.
" Lão phu nhân nghe, chợt vỗ bàn một cái, tức giận trừng Mộc Vãn: "Bây giờ hai người cũng nói như vậy, cô còn có cái gì để cãi? Ở Lăng phủ chúng ta, người làm cũng là người, cũng có cha có mẹ yêu thương, không phải là để cô đánh chửi tiêu khiển, đừng mang mấy cái thói quen ở Mộc phủ của cô tới, làm hỏng danh tiếng Lăng phủ chúng tôi.
"Bà Ba bên cạnh vội vàng phụ họa: "Lão phu nhân dạy dỗ phải, cho dù là Lão phu nhân cũng chưa từng vừa đánh vừa mắng người làm trong viện này, nếu truyền đi, còn tưởng rằng Lăng phủ ta ngược đãi người làm.
"Lão phu nhân nghiêm mặt nói: "Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng không thể ngồi nhìn không quan tâm, lúc cô vào cửa Lăng gia chúng ta cũng đã học gia huấn, Lưu quản gia.
"Lưu quản gia vội vàng tiến lên nói : "Lão phu nhân.
""Nếu Thiếu phu nhân đánh người làm này hai mươi bạt tai, ông trả nguyên lại hai mươi bạt tai đó cho nó.
" Lão phu nhân trung khí mười phần, giọng nói lộ ra uy nghiêm của chủ mẫu đương gia: "Mỗi một cái tát đều phải vang, có một cái không vang sẽ trừ nửa tháng tiền lương của ông.
".