Lăng Thận Hành mặc trường sam, cứ như vậy tùy ý đứng ở một bên hồ sen, có gió nhẹ nhẹ phẩy, vén lên vạt áo bay bay, càng lộ vẻ ngọc thụ lâm phong.
Ánh Xuân thấy anh tựa như chuột thấy mèo, thấy Mộc Vãn vẫn còn đang ca hát hồn nhiên quên mình, không khỏi nhẹ ho hai tiếng nhắc nhở.
Mộc Vãn ngừng hát, nhẹ giọng hỏi: "Sao?""Thiếu tướng, Thiếu tướng ở bên kia.
"Mộc Vãn hừ hừ, làm bộ không thấy.
Mới vừa rồi anh vứt khoai lang nóng bỏng tay cho cô, cô bị nóng, nhưng cũng sẽ không khiến anh được tốt, cuối cùng vẫn ném lại vào tay anh.
Ánh Xuân thấy cô không muốn để ý tới, cho là cô vẫn còn đang giận Mộc Văn Vũ, vì vậy khuyên nhủ: "Đại thiếu gia nói chuyện cũng vô tâm, thiếu phu nhân đừng để ở trong lòng, qua không bao lâu, chính cậu ấy cũng sẽ nhận ra, dù sao các cô cũng là chị em ruột.
.
.
.
"Ánh Xuân suy nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra được lời giải thích này, mặc dù cô ấy toàn tâm toàn ý đi theo Mộc Vãn, nhưng mọi người trong phủ đều biết tính tình Mộc Vãn trước kia, đáy lòng cô ấy vẫn còn hơi sợ.
Lại thấy Mộc Vãn nhẹ nhàng cười một tiếng, giữa mày hơi có chút xem thường: "Ai nói tôi đang tức giận? Tâm tình tôi bây giờ rất tốt.
"Trong lúc nhất thời Ánh Xuân ngây ngẩn cả người, có chút không rõ suy nghĩ của thiếu phu nhân, nhưng nhìn cô khí định thần nhàn, còn có nhã hứng uống trà ăn điểm tâm thưởng thức sen tàn, giống như thật không tức giận.
Dĩ nhiên Mộc Vãn sẽ không tức giận, vốn là giữa cô và Mộc Văn Vũ đã không có chị em tình thâm gì, mặc dù lời của Mộc Văn Vũ khiến cho cô cảm thấy trái tim băng giá, cũng chỉ thay Mộc Vãn kiếp trước tiếc hận không đáng thôi.
Mới vừa rồi cô đã nói hết lời, có lẽ Mộc Văn Vũ đã biết vậy chẳng làm, rượu thịt có ngon hơn nữa cậu cũng không ăn vào.
Hơn nữa, rốt cuộc cô cũng ném vấn đề khó giải quyết cho Lăng Thận Hành, ép anh cũng ra ngoài hút thuốc lá, tại sao trong lòng cô có thể không thoải mái.
Lăng Thận Hành đã bước vững vàng lên đình bát giác, Ánh Xuân vội vàng khom người lui xuống.
Anh ngồi xuống bệ đá bên kia, nhìn cô, giọng nói rất ghét bỏ: "Lúc mở tiệc thì đang ăn, bây giờ còn đang ăn, rốt cuộc cô có mấy cái dạ dày?"Mộc Vãn nói : "Nếu khẩu vị không lớn, có thể chạy xe đạp sao?""Cái gì?""Tôi đại nhân đại lượng, trong bụng Tể Tướng có thể chạy xe đạp.
" Mộc Vãn hơi có chút kiêu ngạo nghiêng đầu sang chỗ khác.
Một lúc lâu, chỉ nghe xì một tiếng, hẳn là Lăng Thận Hành bật cười, nếp nhăn trên mặt khi cười giống như hoa quế nở ngày mùa thu, mênh mông mà vô song vô biên.
Lần đầu tiên cô thấy anh cười ra tiếng, bình thường mặt lạnh băng, lúc này bị vui vẻ nhiễm, có loại tuấn tú không nói ra được.
"Đang giận tôi?""Không dám không dám.
" Mộc Vãn ngoài miệng nói xong, mặt cũng rất thối.
"Cô cũng biết tính tình em hai của cô, nếu quả thật đưa cậu ta vào trong quân, còn không quậy đến náo loạn? Nhưng nếu tôi trực tiếp từ chối, mặt mũi lão phu nhân lại không dễ nhìn, sau đó tất nhiên sẽ so đo với tôi, nói không chừng ngay cả Đốc Quân cũng phải bị kinh động, chuyện này chỉ biết càng làm càng lớn.
"Anh bình tĩnh nói như vậy, không khỏi khiến cho Mộc Vãn ngạc nhiên, anh đang kiên nhẫn giải thích với cô sao?"Tôi có thể đẩy cô ra, tự nhiên vẫn sẽ nói chuyện giúp cô, chỉ là chính cô tròn đến gió thổi không lọt, ngược lại không cần tôi.
" Trong mắt Lăng Thận Hành vẫn chứa ý cười: "Lại có người bụng dạ hẹp hòi.
"Mộc Vãn trừng anh, giúp anh làm chuyện tốt, cuối cùng còn bị anh nói thành bụng dạ hẹp hòi.
Anh vừa cười cười, chủ động bốc một miếng bánh hoa quế đường lên đưa tới bên miệng của cô.
Mộc Vãn nói : "Viên đạn bọc đường.
""Viên đạn bọc đường?""Muốn dùng một miếng đường hối lộ tôi, nghĩ thật hay.
" Miệng cô nói, nhưng vẫn là một hớp cắn đi, nghiêng đầu sang chỗ khác ăn một mình.
Lăng Thận Hành nhìn bóng lưng có chút kiêu căng của cô, hơi nheo mắt lại, người phụ nữ này, khéo léo, rốt cuộc còn có bao nhiêu mặt anh chưa từng thấy.
.