Mộc Vãn nói như vậy, Mộc Văn Vũ thấy mất tự nhiên, một lúc sau lại nói năng rất chính đáng: “Đã là thời đại nào rồi, hôn nhân còn phải nghe theo mệnh lệnh của cha mẹ? Em thích ai thì cưới người đó, em không muốn cưới người mà mình không thích.
”“Em và chị đều hiểu rõ tính tình của cha, nếu cha đã quyết định chuyện gì sẽ rất khó thay đổi, chúng ta sinh ra trong gia tộc như thế, nhất định không thể làm chủ cho hôn nhân của mình.
Bây giờ mẹ không có ở đây, dì ba được cưng chiều nhất, nếu bà ta được đưa lên làm vợ cả, con trai ruột Văn Bách của bà ta sẽ trở thành con trai trưởng, nếu em không tìm một người vợ có hoàn cảnh gia đình vững chắc, em định dùng cái gì để chống lại Văn Bách, sớm muộn gì gia nghiệp của Mộc gia cũng rơi vào tay người khác.
”“Ý của chị hai là muốn em hi sinh tình yêu của mình sao?”Mộc Vãn thở dài: “Chị hai không có ý đó, chỉ muốn em tự cân nhắc, em không còn là trẻ con nữa rồi, có một số việc nên biết phải làm như thế nào, cũng cần em tự quyết định.
”Mộc Vãn không nói việc Lăng Tuyết Thu đã có người trong lòng, sợ cậu lỗ mãng nói ra ngoài, dù sao Lăng Tuyết Thu cũng là một cô gái chưa chồng, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài sẽ không tốt cho danh dự của cô ấy, hơn nữa để lão phu nhân biết được, có lẽ sẽ gây ra rất nhiều chuyện.
Mộc Văn Vũ chỉ thở dài, cũng không nói thêm điều gì nữa.
Không lâu sau có nha hoàn đến thúc giục, nói xe bên trạm xe lửa đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Mộc Vãn nói: “Mấy ngay nay chị không khỏe, không tiễn em đến trạm xe lửa được, phương Bắc trời Đông giá rét, em tự chú ý sức khỏe.
”Mộc Văn Vũ vội vàng hỏi: “Chị hai thấy không khỏe ở chỗ nào, có cần tìm đại phu đến xem không?”“Không cần, chị cũng hiểu một chút về u thuật, không có gì đáng ngại, em không cần lo lắng.
”“Lúc trước em làm việc lỗ mãng, nói chuyện không chú ý chừng mực, chị hai là người lớn đừng chấp nhặt với trẻ nhỏ.
” Mộc Văn Vũ lại nói xin lỗi, lúc này mới vô cùng lưu luyến rời khỏi nơi này.
Cậu không nhắc lại việc của Lăng Tuyết Thu nữa, điều này khiến Mộc Vãn thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu không sẽ không biết phải xử lý như thế nào mới tốt.
Tiễn Mộc Văn Vũ đi rồi, Mộc Vãn cẩn thận cẩn lá thư thật kỹ, chỉ dựa vào lá thư này, cô chưa thể vạch trần bà hai ngay được, chẳng may bà ta chống chế có người bắt chước chữ viết của bà ta, cô có trăm cái miệng cũng khó cãi, cô phải lập kế hoạch thêm một bước nữa, phải đánh một phát trúng ngay nếu không lại bứt dây động rừng.
“Thiếu phu nhân, uống thuốc đi.
” Giọng của Thúy Quyên vang lên bên ngoài.
Mộc Vãn vội vàng cất kỹ đồ vật, coi như không xảy ra chuyện gì, ngồi trên giường mềm.
Thúy Quyên mỉm cười đặt bát thuốc lên bàn trà nhỏ, “Thiếu phu nhân, ngài xem gần đây sắc mặt của ngài rất tốt, cũng không bị bệnh cảm lạnh gì đó, thuốc của lão phu nhân đúng là có tác dụng.
”“Đúng là có tác dụng.
” Mộc Vãn không vội uống, mà cầm một miếng mứt hoa quả lên ăn, ăn được mấy miếng lại dặn dò Thúy Quyên: “Chị đưa cho em một đơn thuốc, em đi lấy mấy thang thuốc đến đây?”Thúy Quyên giật mình: “Thiếu phu nhân thấy khó chịu ở đâu?”“Chỉ hơi đau đầu, không phải là bệnh nặng.
” Mộc Vãn lấy một tờ giấy ra, “Cứ bốc thuốc theo đơn này, rồi đem đi sắc.
”“Vâng, thiếu phu nhân.
” Thúy Quyên cầm đơn thuốc đi ra ngoài.
Cô ta vừa đi ra sân đã gặp Lăng Thận Hành đang vào cửa, Thúy Quyên cảm thấy, gần đây Thiếu soái rất thích đến Quế Hoa Uyển, hơn nữa còn ngồi rất lâu.
Cô ta vội vàng vấn an.
Vốn Lăng Thận Hành không chú ý đến cô ta, đuôi mắt lại thoáng nhìn qua đơn thuốc trong tay cô ta, mới dừng lại hỏi: “Là ai bị bệnh?”.