Đột nhiên nghe thấy cái tên này, Mộc Vãn vẫn cảm thấy trong lòng run rẩy, những lời nói nghe được từ chỗ Hồng Tụ vào mấy ngày trước như thủy triều tràn ngập trong đầu.
Nếu không phải bà năm gặp gỡ Đốc quân, có lẽ bây giờ còn đang tự do tự tại rong chơi trên phố phường, thỉnh thoảng lại bênh vực kẻ yếu, thỉnh thoảng đi uống rượu với bạn bè, không cần tham gia vào sự đấu tranh trong phủ, càng không cần trải qua những việc cô lừa tôi gạt, lục đục đấu đá, cũng không chết một cách không rõ ràng.
Mộc Vãn thở dài trong lòng, vô thức thấy thương xót cho bà năm, lập tức hỏi: “Lúc trước dì năm thường xuyên dùng dây Thủ Ô à?”Tiểu nha đầu gật đầu: “Bà năm luôn bị thiếu máu, uống thuốc bổ nhiều năm, trong dược thiện của bà ấy không thể thiếu dây Thủ Ô, hoặc nhiều hoặc ít đều phải thêm vào một chút.
”“Vậy thuốc của bà năm là do các cô sắc sao?”“Không phải, chúng tôi chưa từng sắc thuốc cho bà năm, do nha hoàn hầu cận Bích Châu của bà ấy sắc, chúng tôi luôn ngồi nói chuyện với nhau trong lúc cô ấy sắc thuốc.
”Lúc này, một nha đầu khác nói: “Thiếu phu nhân, đã sắc xong thuốc rồi.
”Hai người nhanh chóng mở nắp ra, sắc một gói thuốc, nắm giữ độ lửa thật tốt, chỉ còn lại đúng một bát nhỏ, không nhiều cũng không ít.
Tiểu nha đầu mang thuốc đến Quế Hoa Uyển của Mộc Vãn, cả đoạn đường đi đều rất cung kính, Mộc Vãn tiện tay thưởng một đôi khuyên tai ngọc bích cho cô ta, tiểu nha đầu vui mừng đến mức không ngừng nói cảm ơn, lúc rời đi ngay cả bước chân cũng như bay lên.
Đối với người tích trữ khá nhiều đồ như Mộc Vãn thì đôi khuyên tai này chỉ là chín trâu mất một sợi lông, nhưng đối với một tiểu nha đầu trong phòng bếp sẽ nói rất nhiều lời hay với cô thì đôi khuyên tai này giá trị hơn tiền rất nhiều, lúc trước cơ thể này có nhân duyên rất tồi tệ, cô muốn tìm lại từng chút một.
Hôm nay đến phòng thuốc ở bếp sau một lần, đúng là một công đôi việc.
Hôm đó cô xem mạch tượng của bà hai, biết bà ta Âm hàn thể hư, sau khi hỏi qua biết được bà ta đang dùng thuốc bổ, nhưng hôm nay mới biết trong đơn thuốc bổ này căn bản không có dây thủ Ô, không tiếp xúc với dây Thủ Ô, đương nhiên trên người bà ta và nha hoàn của bà ta sẽ không có mùi dây Thủ Ô, cũng không phải là người đã đẩy cô xuống giếng.
Điều khiến cô bất ngờ là, người luôn dùng dây thủ Ô lại là bà năm, nhưng lúc cô ngã xuống giếng, bà năm đã chết từ lâu rồi, người chết còn hại cô nữa sao?Mộc Vãn nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được lý do gì, trong phủ này sâu không thấy đáy, tất cả mọi người không phải đèn đã cạn dầu, nếu không phải cô đã lăn lộn lần mò nhiều năm ở trong bệnh viện, chỉ sợ đã chết không còn chỗ chôn từ lâu rồi.
Buổi chiều, bà tư sai người đến lấy bánh nho ở chỗ cô, bởi vì đang được cưng chiều, tiểu nha đầu kia cũng rất kiêu ngạo.
Nói bà tư nhà cô ta nôn ọe rất nghiêm trọng, chỉ ăn được mỗi bánh nho này, sau khi tỉnh ngủ lại thấy thèm ăn.
Mộc Vãn thấy thái độ của tiểu nha đầu này không phải kiểu nhờ người ta làm việc, cứ như cô ta đến đòi thì các cô chắc chắn phải cho vậy.
Nhưng bà tư là người đang mang thai, phụ nữ có thai là lớn nhất, cô cũng không muốn so đo với bọn họ, đúng lúc sáng nay vẫn còn thừa lại mấy chiếc, liền để Thúy Quyên gói kỹ rồi đưa cho nha đầu kia.
“Đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
” Thúy Quyên mắng chửi, “Lúc trước cô ta chỉ là một con nha đầu trong phòng chứa củi, lúc cưới bà tư về mới được chia qua đó, bây giờ bà tư được cưng chiều, cái đuôi của cô ta đã vểnh lên tận trời rồi, thấy đám người như bọn em, cũng cảm thấy bản thân cao hơn người ta một bậc.
”Mộc Vãn không cảm thấy gì cả, con người đều như vậy, mẹ nhờ con quý, cậy tiền khinh người, đây đều là bệnh chung.
Ăn cơm tối xong, Mộc Vãn đang định xem sách rồi nghỉ ngơi, đột nhiên nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Thúy Quyên vang lên bên ngoài: “Thiếu… Thiếu soái.
”Mộc Vãn đột nhiên giật mình, ngồi bật dậy, đã muộn thế rồi, anh còn đến đây làm gì.
.