Ninh Trí Văn vẻ mặt bình tĩnh nhìn về phía vợ mình, sau đó cũng rất ngạc nhiên nhìn về phía Bạch Lăng. Bạch Lăng hơi bối rối, cảm thấy đường đột nói ra như vậy cũng có vẻ không phải, đành lúng túng giải thích: “Ý của chúng tôi là Thừa Hiên hiện tại đang ở trong đơn vị, cũng không có nhiều thời gian, … nó cũng đã trưởng thành, cũng nên cân nhắc tới chuyên hôn nhân đại sự, con bé Tiểu Cửu này, gia đình chúng tôi cũng rất thích, cho nên…”
”Cố bí thư, Cố phu nhân…” Ninh Trí Văn đẩy gọng kính trên sống mũi nghiêm túc nói: ”Chuyện này sợ rằng tôi không thể đồng ý, Thừa Hiên vì sao lại muốn cưới Tiểu Cửu, tôi nghĩ hẳn là mọi người cũng không biết, nếu như mọi người biết rồi, cũng sẽ không cùng tôi ngồi đây nói chuyện này. Tôi không hi vọng chồng tương lai của Tiểu Cửu sẽ vì một lí do nào đó phải chăm sóc nó cả đời, mà không phải vì yêu con bé. Như vậy đối với Thừa Hiên không công bằng, với Tiểu Cửu, cũng là không công bằng. Bọn trẻ không cần vì cha tôi mà mất hạnh phúc cả đời, làm ảnh hưởng đến chuyện hôn nhân của chúng.”
Cố Trường Tân lặng người một lát sau đó thở dài: ”Tiểu Cửu sợ là cùng nhà họ Cố không có duyên, bệnh của lão gia tử cũng chưa tới mức vô phương cứu chữa, chuyển tới thành phố J đi, kĩ thuật chữa bệnh ở đó cũng khá hơn ở đây một chút.”
Ninh Trí Văn thở dài một hơi, gật gật đầu: “Mới đầu cha tôi không yên tâm Tiểu Cửu, cho nên vẫn luôn phối hợp điều trị, về sau, đem Tiểu Cửu gửi gắm cho Thừa Hiên, cũng thấy yên tâm, nên ông cụ dần bỏ qua trị liệu… Bây giờ, ai cũng không dám làm trái ý ông nên đành phải theo…”
Mọi người trong phòng đều thở dài, mà ở khúc quanh giữa phòng khách và phòng ngủ có một người đang run rẩy rơi nước mắt. Ninh Mông không phải ngốc, từ những gì Ninh Trí Văn vừa nói, đương nhiên có thể hiểu. Chẳng trách mỗi ngày đều có người tới nhà, thì ra đó là bác sĩ tư nhân, cũng chẳng trách mọi người trong nhà đều về, đều là muốn gặp ông nội lần cuối, cũng không trách được Cố Thừa Hiên lại đối với cô tốt như vậy, luôn vào những lúc cô cần giúp đỡ nhất xuất hiện…
Cố Thừa Hiên, Cố Thừa Hiên, Cố Thừa Hiên…Ninh Mông dưới đáy lòng nhớ tới cái tên này, một hồi lại muốn khóc, hít sâu vài cái, kìm xuống nước mắt đang đang không ngừng rơi, Ninh Mông làm bộ như không có gì đi tới, cười với Bạch Lăng, ngồi xuống bên cạnh, thân mật khoác tay, có ít làm nũng nói:”Dì Bạch… Gần đây Cố Thừa Hiên đang bận gì vậy? Đã lâu không thấy anh ấy, con có chút nhớ anh ấy nha.”
Bạch Lăng nghe vậy, vui vẻ cười, ánh mắt nhìn về hướng Ninh Trí Văn. Ninh Trí Văn nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc trách cứ:” Ninh Mông, con có biết lễ phép không vậy?”
Ninh Mông làm bộ oan ức, mím môi, giận mà không dám nói chỉ thì thầm:” Cố Thừa Hiên nói, mẹ anh ấy cũng chính là mẹ con mà…”
”Con nói linh tinh gì đó?” Ninh Trí Văn không thể tin nhìn con gái.
Hiển nhiên, Bạch Lăng cũng nghe được những lời này, luôn miệng nói:”Đúng đúng đúng…Mẹ là mẹ Thừa Hiên cũng là mẹ của Tiểu Cửu…”
”Tiểu Cửu” Ninh phu nhân thấy sắc mặt chồng trầm xuống, vội vàng gọi Ninh Mông, “Trở về phòng đi, để người lớn nói chuyện, mau nghe lời đi…”
“Dạ!” Ninh Mông biết những lời mình vừa nói đã có tác dụng, đứng dậy đi lên lầu, vừa đi vừa nói:”Con đi gọi điện thoại cho Cố Thừa Hiên”
Về phòng, không giả bộ được nữa, Ninh Mông ngồi dựa vào cửa, nước mắt rơi trên sàn nhà, như những đoá hoa nhỏ buồn. Ninh Mông cho tới bây giờ đều không cho rằng mình ích kỉ, năm đó khi biết Tần Mặc thích chị họ của mình, cô cùng vẫn vì anh che giấu bí mật trong lòng, đè xuống sự ghen tuông trong lòng. Lúc này đây, cô chỉ muốn ích kỉ một lần, vì ý nguyện của ông nội, dù cho hi sinh hạnh phúc của Cố Thừa Hiên, cô cũng muốn thử.
Vội vàng lau nước mắt trên mặt, lấy điện thoại ra, gọi cho Cố Thừa Hiên. Chỉ mới có hai chuông, đã có người nhận, giọng trầm thấp trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cố Thừa Hiên truyền tới.
”Tiểu Cửu…"
”Cố Thừa Hiên, em thích anh, chúng ta kết hôn được không?” Cô nói một hơi, vì sợ dũng khí thật vất vả mới có sẽ biến mất không còn lại gì"
”Cô nói gì?” Nhạy cảm như Cố Thừa Hiên, sao lại không nghe ra trong giọng nói của cô có sự mong mỏi cùng một chút tuyệt vọng, anh không thể tin một tiểu quỷ vui vẻ như Tiểu Cửu có thể nói ra những lời nà
“Cố Thừa Hiên, đừng hỏi tôi, tôi sợ…” Giọng Ninh Mông có chút ít nức nở, giờ phút này cô rất sợ bị cự tuyệt, lần đầu tiên hạ mình đi cầu xin một người đàn ông tiếp nhận mình, sự sợ hãi này bất luận là ai cũng đều không thể tưởng tượng nổi.
Cố Thừa Hiên căng thẳng trong lòng, con ngươi càng thâm trầm, thật lâu mới nói:”Được, chúng ta kết hôn”
Ninh Mông cả người thả lỏng, ngồi sụp trên sàn nhà, dựa lưng vào giường, ôm đầu gối ngẩn người một hồi lâu, mãi cho đến khi Ninh Trí Văn ở bên ngoài gọi cô. Đi vào phòng tắm, rửa mặt sau đó mới chậm chạp xuống dưới lầu, thấy bên bàn ăn là ông nội, nước mắt cô lại muốn rơi xuống, xoay người kìm nén, mới miễn cưỡng nhịn không rơi nước mắt.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy mặt Ninh Mông đỏ bừng. Ông cụ Ninh lại càng đau lòng, kéo cô lại gần hỏi: “Làm sao vậy? Sao mắt lại đỏ như vậy? Ai bắt nạt con sao?”
Ninh Mông ngước đôi mắt sưng húp nhìn ông cụ Ninh, nhớ tới lời Ninh Trí Văn nói “Ung thư thực quản giai đoạn cuối”, mấy chữ ngắn ngủi đó cũng đủ phá tan thế giới tốt đẹp của cô.
“Đúng vậy, Cố Thừa Hiên bắt nạt con, ông nội, ông nhất định phải giúp con phạt anh ấy!” Ninh Mông hít mũi một cái, làm nũng nói.
“Tiểu Cửu và Thừa Hiên quan hệ rất tốt sao?” Ông cụ Cố ở bên cạnh hỏi.
Ninh Mông đáp lại ánh mắt trêu chọc của chị họ Hàn Lăng Sa, đôi đũa trong tay gắp miếng cánh gà nhỏ nhất, thất thanh trả lời: “Đâu chỉ có vậy…chúng con còn ở chung một chỗ.”
Động tác rót rượu của Ninh Trí Văn hơi chậm lại, rất nhanh lại khôi phục vẻ bình tĩnh, hỏi lại Ninh Mông: “Con đang đùa cái gì vậy?”
“Con không có nói đùa…” Ninh Mông để đôi đũa trong tay xuống, trịnh trọng nói, “Cha, bọn con chưa nói bởi vì anh ấy nghĩ con còn ít tuổi, hơn nữa cha dữ như vậy, cả ngày lúc nào cũng nghiêm mặt, vậy sao anh ấy dám nói?”
“Vậy bây giờ con nói ra là có ý gì?” Ninh Trí Văn cũng buông ly rượu xuống, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, “Hay là…Có phải con biết chuyện gì không?”
“Chuyện gì chứ?” Ninh Mông làm bộ tò mò hỏi Ninh Trí Văn, còn nói đùa. “Cha, cha có chuyện gì gạt con có phải không? Mau nói đi…Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, con là con gái cha, cha còn muốn gạt con sao?”
Ninh Trí Văn nhìn vẻ mặt Ninh Mông không giống đang giả bộ, liền lập tức lảng sang chuyện khác: “Nói bậy bạ gì đó? Ta có chuyện gì gạt con chứ? Đừng nói sang chuyện khác, vì sao bây giờ lại nói ra?”
“Bởi vì năm nay Cố Thừa Hiên cũng không còn nhỏ tuổi, chú Cố và dì Bạch luôn ép anh ấy kết hôn, anh ấy không chịu được áp lực như thế nên đành phải cầu cứu con!”
Cố Trường Tân nhìn ra sự hoài nghi trong mắt Ninh Trí Văn, bất đắc dĩ gật đầu: “Cũng không còn cách nào mà…Vài năm tôi cũng về hưu rồi, nguyện vọng lúc tuổi già của tôi là ngày ngày được ôm cháu nội thôi…À, lão gia tử nhà tôi cũng đang mong cái ngày tứ đại đồng đường đấy…”
“Tứ đại đồng đường ạ?” Ninh Mông giảo hoạt cười một tiếng, đem đề tài chuyển qua chị họ, “Chỉ cần chị họ cùng anh rể sớm sinh một đứa nhỏ là được mà.”
Hàn Lăng Sa bị nhiều ánh mắt nhìn như thế liền đỏ mặt, trừng mắt oán trách Ninh Mông rồi vùi đầu chăm chú ăn chén canh của mình.
Cả bữa tối, không khí đều vui vẻ, riêng chỉ có Ninh Mông trong mắt mang lệ nhưng vẫn phải gượng cười. Cũng chỉ có mình cô hiểu rõ trong lòng mình có biết bao đau buồn, suy sụp.
“Tiểu Cửu, theo ông nội về phòng, ông có chuyện muốn hỏi con.” Sau bữa tối, ông cụ Ninh gọi Ninh Mông vào phòng.
Ninh Mông cúi người đỡ ông cụ Ninh về phòng, mỗi bước đều đi thật chậm, sợ thân thể ông không chịu nổi mệt nhọc.
“Tiểu Cửu…Cho dù sau này xảy ra chuyện gì, ông nội vẫn hi vọng con luôn sống tốt, con thật sự muốn cùng Cố Thừa Hiên đi hết nửa đời còn lại sao?” Ông cụ Ninh sức khỏe đã không còn được như trước, đi mấy bước như vậy cũng làm cho ông đổ mồ hôi, khẽ thở phì phò.
“Ông nội!” Ninh Mông cúi đầu dụi dụi mắt giả vờ buồn ngủ, thực ra cô chỉ muốn ngăn nước mắt rơi xuống, “Cố Thừa Hiên là người tốt, lại đối xử tốt với con, mặc dù con bây giờ còn ít tuổi nhưng kết hôn sớm một chút cũng không sao. Hơn nữa, ông nội, ông không biết nhà mình tứ đại đồng đường sao?”
“Cũng phải, tứ đại đồng đường…” Ông cụ Ninh vuốt vuốt tóc cháu gái, chậm rãi nói, giống như tự nói với mình, “Ta còn muốn sống để nhìn Tiểu Cửu kết hôn, thấy Tiểu Cửu của chúng ta sinh con, đến lúc đó cả nhà chúng ta bốn đời cùng chụp một tấm ảnh gia đình thật to để treo ở phòng khách, ai vào cũng có thể nhìn thấy…”
“Được rồi mà ông nội, ông nghỉ sớm một chút đi, con cũng buồn ngủ rồi.” Ninh Mông sờ sờ mũi, ngáp một cái nói.
“Còn sớm mà…Đi chơi chị họ con đi, còn đón tiếp người của nhà họ Cố cho chu đáo nữa. Ông đúng là già rồi không làm được gì, càng ngày càng cảm thấy mệt…” Ông cụ Ninh nói, vén chăn lên, chuẩn bị nằm xuống.
“Ông nội, ông đâu có già?” Ninh Mông nghiêm túc nói, sau đó đáp chăn giúp ông cụ Ninh, “Con không thấy ông nội già chút nào!”
Nói xong, Ninh Mông vội chạy vào nhà vệ sinh, vừa chạy vừa lầm bầm, “Không phải chỉ ăn có một chút súp thôi sao, sao lại muốn đi đại tiện thế chứ?” Chỉ là, vừa vào trong phòng vệ sinh, đóng cửa lại, nước mắt cô rơi xuống như mưa.
Chỉ trong một đêm, Ninh Mông dường như cả thế giới quanh mình sụp đổ. Từ khi sinh ra tới giờ, thế giới của cô cơ hồ luôn có ông nội chống đỡ. Lúc cô còn nhỏ, Ninh Trí Văn bận công việc, mẹ cô mỗi ngày cũng phải đi làm, cho nên khi cô mới sinh ra đã được ông bà nội chăm sóc. Khi còn nhỏ, ban ngày cô ngủ rất nhiều nên buổi tối không chịu ngủ, khóc ầm lên đòi ông bà nội chơi cùng. Có lúc đã cô thức tới ba giờ sáng, vừa mới ngủ một tiếng đồng hồ, tới bốn giờ đã thức dậy, lại đòi ông nội bế ra sân xem mấy con bướm nhỏ. Ninh Mông mãi mãi nhớ rõ, khi đó ông nội bế cô trong tay, miệng luôn nói “Bướm bay bướm bay”, trong khi đó đầu ông nội cứ gật lên gật xuống vì buồn ngủ.
Khóc cho tới khi trời gần sáng, Ninh Mông mới chịu đứng dậy, hai tay cô run run gửi tin nhắn cho Cố Thừa Hiên – Anh có thể nhanh chóng về để kết hôn không?