Thiếu Tá, Kết Hôn Đi

Chương 63: Em yêu anh



Ngày hôm sau, Cố Thừa Hiên đã sớm tỉnh dậy, liếc nhìn cô gái nhỏ đang nằm trong lòng mình ngủ say sưa, im lặng mà giật giật khóe miệng, cẩn thận rút cánh tay bị cô ôm vào ngực, bàn tay lại đặt lên trán cô xem có mồ hôi hay không. Sau khi xác định mọi thứ, anh mới nhẹ nhàng rời khỏi giường mặc quần áo.

Ninh Mông đột nhiên thấy thiếu, chuyển người, rầm rì lẩm bẩm vài tiếng rồi mới ngủ tiếp. Cố Thừa Hiên ở một bên mặc quần áo, đứng ở bên cạnh nghe cô hừ hừ, trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng.

Sau khi sửa sang xong xuôi, anh lại đi về phòng ngủ nhìn thoáng qua, sau khi nghĩ một lát, rồi cầm lấy di động động của cô, đặt đồng hồ báo thức, để lại trên đầu giường. Xoay người đi vào phòng bếp, vẫn là dáng vẻ vụng về như hôm ngày hôm qua làm bữa sáng, xong xuôi mới đi ra sân huấn luyện.

Tối qua Ninh Mông bị Cố Thừa Hiên dằn vặt cả đêm, đã sớm kiệt sức, cảm thấy toàn thân bị ép khô. Trước khi ngủ, cô quyết định là hôm nay sẽ ngủ đến lúc mặt trời lên cao. Nhưng mà, khi cô đang chìm trong mộng đẹp, lại bị chuông báo thức làm tỉnh, cô có chút buồn bực vò đầu bứt tóc, giống như một con thú nghẹn ngào, đầu cọ cọ vào gối, từ từ nhắm hai mắt, càng không ngừng xoay người, không chịu rời giường. Chỉ muốn chống lại cái âm thanh đáng giận kia.

Hình như tiếng chuông kia muốn đối nghịch với cô, vừa yên tĩnh được năm phút, lại bắt đầu kêu vang inh ỏi. Ninh Mông bi thương gào lên một tiếng, hai bàn tay sờ soạng trên đầu giường, cuối cùng, bàn tay vung lên, điện thoại di động cũng theo đó mà rơi xuống đất.

“A!” Lần này, rốt cuộc cô cũng tỉnh táo, quấn lấy chăn xoay người đến sát mép giường, nhìn thấy pin điện thoại di động đã rơi ra, còn xác mày nằm thê thảm ở một bên.

“Không có chuyện gì sao ngươi kêu to vậy hả?!” Ninh Mông mím mím môi, nhặt những phụ tùng vương vãi, ngồi ở trên giường bắt đầu lắp vào, miệng cũng không ngừng nói, “Nhất định ngươi không được hư nha, ta là một người thất nghiệp, làm gì có tiền để mua cái mới chứ? Dù sao ngươi cũng bị ta ném vài lần, nhiều hơn một lần cũng là vài lần mà, nhất định phải mạnh mẽ lên, thân ái.”

Xem xét lại pin, sau khi đặt vào bên trong máy, ấn phím mở máy, may quá, điện thoại không bị hư hỏng gì, khi thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện ra mình không còn buồn ngủ nữa. Cô ngồi giữa giường ảo não cúi đầu hồi lâu, mới chán nản đứng lên mặc quần áo, lưu luyến rời khỏi giường.

Cửa sổ phòng khách đã mở rộng, cô lẩm bẩm lấy kem đánh răng, nhớ lúc Cố Thừa Hiên đã mở cửa lúc đi, anh luôn luôn đề kháng với cái lạnh, cô với anh cũng đã từng tranh chấp nhau chuyện này. Khi đó, vừa bắt đầu vào mùa hè, buổi sáng thường có chênh lệch nhiệt độ, gió thổi vù vù, từ nhỏ cô đã sợ lạnh, mà anh đều có thói quen mở cửa sổ vào buổi sáng, khiến cô tỉnh dậy, nhiều lần như vậy, cô cảm thấy không thể nhịn nữa.

“Anh có thể đừng mở cửa sổ vào buổi sáng không hả? Lạnh chết mất!” Khi cô đang cắt ớt liền kháng nghị.

“Không mở cửa sổ, không khí không lưu thông.” Anh ngồi trên sofa, cầm trong tay một tờ báo quân sự, vô cùng say mê, nghe cô phàn nàn, cũng không buồn ngẩng đầu trả lời.

“Anh ở trong bộ đội nhiều năm như vậy, da dày thịt béo, em chịu không nổi!” Cô thấy anh không thèm quan tâm lại càng thêm tức giận.

“Bây giờ chưa đến mùa đông mà, cũng không phải là mùa thu, có lạnh đến mức nào chứ?”

Nghe xong lời này, ngay lập tức Ninh Mông cảm thấy vô cùng tủi thân, cô vì anh mà học những thứ khác, vì anh mà nhận lấy những lời châm chọc của Tần Vũ Linh, lúc này chỉ có một việc nhỏ, anh lại không chịu nhượng bộ. Nghĩ đến đây, tính tình của cô cũng nổi lên, ném con dao trong tay, bắt đầu cởi bỏ tạp dề: “Được rồi, em sẽ không học nấu cơm nữa, anh tự nấu đi.”

Lúc này Cố Thừa Hiên mới phát hiện ra rằng cô đang tức giận, thấy cô tức giận hai má đỏ bừng, một đôi mắt to đen láy dường như đang muốn phun lửa dõi theo anh, đành phải chịu thua: “Được rồi, nghe lời em, sau này anh cũng chỉ mở cửa sổ phòng khách.”

Có gió thổi vào, Ninh Mông không tự chủ mà hắt hơi một cái, lúc này mới tỉnh lại từ trong suy nghĩ. Khóe miệng khẽ cong lên, anh ấy cứ nuông chiều mình như vậy sao? Ninh Mông nhanh chóng kéo áo lại, đứng tại chỗ nhớ lại, thật sự là trong ký ức không tìm ra được chuyện gì mà anh bác bỏ đề nghị của cô, yêu cầu của cô, có lý, vô lý, căn bản là anh đều nghe theo toàn bộ.

Không ngừng bao dung, đó là sự yêu thương anh dành cho cô, cũng là tình yêu của anh, cảm giác thật tuyệt…..

Thì ra, hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy, thì ra, khoảng cách đi đến hạnh phúc lại gần như vậy, giống như một cách bướm lặng lẽ bay đến, dừng lại trên vai cô, mãi mãi không rời đi.

Sau khi rửa mặt, đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, cô mới phát hiện ra trên bàn đã có một ly sữa và một cái trứng ốp lếp. Đi đến dùng ngón trỏ thử nhiệt độ xung quanh đĩa, ừm, vừa khéo. Nụ cười của cô lại càng thêm ấm áp, biểu cảm trên mặt lại càng thêm thỏa mãn, vui vẻ ngồi xuống ăn bữa sáng đầu tiên do Cố Thừa Hiên làm.

Giữa trưa Cố Thừa Hiên trở về, Ninh Mông còn đang bận việc trong phòng bếp, anh từ phía sau ôm cô vào vòng tay của mình, vùi mặt vào cổ cô chậm rãi nói: “Ăn cái gì?”

“Ừm, lúc trước ở nhà em có học, rau diếp xào thịt, cải trắng muối chua, sườn xào chua ngọt, còn có cả canh trứng rong biển.”

“Có vẻ khoảng thời gian này ở nhà cũng tiến bộ không ít nhỉ,” anh đưa tay nhéo nhéo má cô, lại có chút bất đắc dĩ nói, “Tại sao lại càng ngày càng gầy vậy?”

“Gầy không tốt sao? Em lười phải giảm béo mà.” Cô cười, đầu hơi ngửa ra sau, giống như dán vào tai anh, “Anh học làm bữa sáng từ khi nào vậy?”

“Khoảng thời gian em không ở nhà anh phải tự làm.” Bị cô hỏi ngay trước mặt, anh cảm thấy có chút xấu hổ, “Thế nào?”

“Thiếu tá Cố,” Ninh Mông giả bộ nghiêm trang, yêu cầu anh, “Lần sau làm trứng ốp lếp á, có thể bỏ thêm một chút muối vào, như vậy sẽ dễ ăn hơn, còn nữa nha, sữa thì nên hâm nóng một chút, nếu cứ để như vậy mà uống, dạ dày sẽ khó chịu đó.”

“Anh nói nè, đối với em thì như thế nào mới tốt chứ.” Anh chôn đầu ở cổ cô càu nhàu.

“Được rồi, rửa tay chuẩn bị ăn cơm nào.” Cô tách bàn tay của anh trên eo cô.

“Ừm.” Anh hôn lên khóe mắt cô, buông tay ra, đi vào phòng bếp.

Cô liền ngây người, mím môi cười rộ lên, đúng là tố chất hồ ly tiềm ẩn, trước kia lại không phát hiện ra rằng anh lại có một mặt lẳng lơ như gió thế này?

Ở đơn vị vài ngày, Ninh Trí Văn gọi điện bảo cô về chùa nhận bài vị. Trước khi đi, Cố Thừa Hiên không do dự mà xin phép nghỉ để đưa cô về một chuyến, dù sao cũng là một đứa cháu rể, trước lễ tang, anh lại vắng mặt, lần này không đến thì không phải đạo. Cô nghe xong liền ôm cổ anh lắc đầu, trên khuôn mặt là vẻ mặt đã hiểu.

“Anh vội vàng như vậy, đi qua lại theo em như vậy, sẽ rất mệt.”

“Anh chưa đi lần nào, bây giờ mà không đi thì không được.” Anh biết cô suy nghĩ vì anh, nhưng anh vẫn cảm thấy có chút băn khoăn.

“Mọi người trong nhà sẽ không trách anh, trong lòng anh có ông nội là được rồi, những thứ như mặt mũi đều không cần quá để ý, hằng năm nhớ đến thăm ông nội là được rồi.”

Anh ôm cô vào lòng vừa cảm thấy vui sướng vừa cảm thấy chua xót, cũng không biết nên nói gì, hôn từng cái một vào cổ cô. Cô khẽ cười, nghiêng đầu trốn tránh nụ hôn của anh. Buổi trưa trên sofa, người đàn ông đẹp trai, người phụ nữ xinh đẹp, trên khuôn mặt hai người đều là nụ cười, một hình ảnh thật hài hòa.

Về nhà một tuần, Ninh Mông lại trở về đơn vị, tiếp tục sinh hoạt, Cố Thừa Hiên tiếp tục đi đi lại lại giữa sân huấn luyện và nhà, Ninh Mông không có việc gì làm lại tiếp tục viết tiểu thuyết. Mãi đến khi Ninh Trí Văn gọi điện thoại, nói rằng Tần Mặc muốn gặp cô, khi đó, Tần Mặc bị bắt vào tù vì tội bắt cóc và tội danh biết chuyện nhưng không trình báo.

Ý của Cố Thừa Hiên là không muốn cho Ninh Mông đi, trải qua chuyện như vậy, anh luôn cảnh giác đối với Tần Mặc. Trái lại Ninh Mông thông suốt, cảm thấy nếu có Ninh Trí Văn làm thuyết khách, đi một lần như vậy cũng không có gì. Cố Thừa Hiên nói mãi, không thể làm gì khác đành phải đồng ý với cô.

Ninh Mông ngồi ở ghế chờ Tần Mặc đi ra, trong lòng không có chút cảm xúc nào. Cô không biết vì sao lại đến nông nổi này. Nếu Tần Vũ Linh không có vu oan cho Ninh Trí Văn, như vậy Tần gia cũng sẽ không tan tác như vậy, đúng là bây giờ bộ dạng điên điên khùng khùng của Tần Vũ Linh, khiến người ta không thể nào hận được.

“Tôi nghĩ là em sẽ không đến.” Tần Mặc ngồi trên xe lăn cách một bức tường thủy tinh mà cười với cô.

“Chân của anh có sao không?” Ninh Mông có chút bối rối, cô hoàn toàn không biết nói gì với anh ta cả.

“Phá hủy thì phải phá hủy.” Tần Mặc vô cùng mệt mỏi cười cười, “Tôi muốn gặp em là để nói lời xin lỗi, khi ở Vân Nam, những điều em nói đều là sự thật, tất cả đều do nhà họ Tần tự chuốc lấy.”

“Tần Mặc, anh đừng như vậy.” Ninh Mông nghe anh nói như vậy, lại càng thêm luống cuống.

“Không, em để cho tôi nói xong, nửa đời trước, tôi đều đã sống kiêu ngạo, đương nhiên, trừ chuyện của em ra. Tuy mỗi chuyện đều không theo ý tôi, nhưng ít nhất tôi cũng cảm thấy mình trong sạch. Chuyện xảy ra sau này, tôi không có một ngày ngủ yên giấc, tôi biết rằng từ nay về sau mình sẽ không thể ra ngoài ánh sáng được, tôi rất sợ, sợ rằng cuộc đời sẽ cứ trôi qua như vậy, tôi rất hận, rất hận vì sao các người lại để cho tôi rơi vào hoàn cảnh như thế này. Ha ha…..Bây giờ tôi nghĩ lại cảm thấy thật buồn cười, tôi mang sự hận thù trong người để làm gì? Bị phế đi mất một chân, còn phải ở trong ngục giam này….Tiểu Cửu, đây là do tôi tự tìm lấy.”

Trong lòng Ninh Mông rất bối rối, nhưng lại không nói gì được.

Hai người lớn lên cùng nhau, trước đây, tuy anh ta lợi dụng cô, nhưng anh vẫn có chút bảo vệ dành cho cô. “Thanh mai trúc mã” là một từ ngữ rất ấm áp và cảm động nhưng cũng rất khó để gạt bỏ.

“Sau khi khai báo mọi chuyện, tôi mới cảm thấy mình có thể hít thở bình thường, không cần phải cẩn thận, không cần phải mệt mỏi như vậy…..Nhưng mà tôi còn có một chuyện không thể bỏ xuống được, cho nên tôi mới nhờ chú Trữ chuyển lời muốn gặp em.”

“Chuyện gì?”

“Tôi thành tâm muốn nói với em một câu ‘Thật xin lỗi’, vì chị của tôi, vì ba mẹ tôi, và cũng vì bản thân tôi….Cho dù em có chấp nhận hay không, tôi đều phải nói, ít nhất trong lòng tôi cũng cảm thấy có chút dễ chịu….Tiểu Cửu, thật xin lỗi!”

“Được, em chấp nhận!” Ninh Mông thấy anh ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền nở nụ cười với anh, “Giống như em đã nói lúc trước, hận đi hận lại, có ý nghĩa gì đâu!”

“Cám ơn!” Tần Mặc gắt gao nắm hai bàn tay bị còng lại, bộ dạng vô cùng cảm động.

Một tình yêu lẫn lộn, giữa tình thân và sự hận thù rốt cuộc cũng biến mất giữa nụ cười của hai người.

Đi ra khỏi ngục giam, Ninh Mông lấy điện thoại gọi cho Cố Thừa Hiên, rất nhanh đã nhận điện thoại.

“Xong rồi?”

“Đúng rồi….” Ninh Mông khúc khích thở ra một hơi, giọng điệu rất thoải mái, “Bây giờ em rất vui vẻ.”

“Anh biết,” rõ ràng là Cố Thừa Hiên không vui vẻ bằng cô, nói chuyện cũng chua chua, “Gặp anh ta rất vui vẻ sao?”

“Ha ha, đồ nhỏ mọn, bình dấm chua!” Ninh Mông cười rồi mắng một câu, lại nói tiếp, “Đột nhiên em có một câu muốn nói với anh.”

“Câu gì?”

“Em cảm thấy vô cùng hạnh phúc, Cố Thừa Hiên, kết hôn với anh là một quyết định chính xác nhất.”

Ninh Mông vừa nói xong, liền nghe thấy một tiếng hít thở ở phía bên kia điện thoại.

“Tiểu Cửu…..”

“Ừm?”

“Không có gì, chỉ là đột nhiên anh muốn nói cho em biết, kết hôn với em là một quyết định mà cả đời này anh sẽ không hối hận”

“Em yêu anh”

“Anh biết…..”

“Như thế là bày tỏ sao?”

“Anh cũng yêu em…..”

【 Hoàn 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.