Thiêu Tâm

Chương 10



Có thể nghe được một câu này của Phó Nam Ngạn, trong lòng Trì Chiếu cực kỳ vui vẻ, sao có thể cảm thấy phiền phức được chứ. Lúc thu dọn đồ đạc còn cố ý để lọ dầu tại một vị trí dễ thấy nhất trong balo, đến lúc cần là nhanh chóng lấy được.

Các khoa đều phải cử người đi tới nông thôn, tập hợp lại thành một đoàn người. Sáng sớm hôm sau, cả đội bác sĩ và y tá tập trung ở cổng bệnh viện, còn có cả lãnh đạo tới tiễn bọn họ.

Những dịp như này đương nhiên không thể thiếu ảnh chụp tập thể.

“Cái cậu thực tập cao cao kia đứng dịch sang chút nữa đi, đúng đúng, dựa gần vào chỗ giáo sư Phó ấy.” Nhiếp ảnh gia chỉ vào Trì Chiếu, hất hất ngón tay ra hiệu chỉ hướng cho cậu, dáng người Trì Chiếu lại cao, cứ nhích tới nhích lui một lúc vừa khéo lại biến thành đứng ngay bên cạnh Phó Nam Ngạn. Ở trong giữa đám người, cậu có nhiệm vụ cầm bảng hiệu, trên đó có in biểu tượng và khẩu hiệu của bệnh viện số Năm.

Chụp ảnh không phải là một chuyện dễ dàng, huống chi lại còn là chụp ảnh tập thể, chỉ cần bất cứ ai có một động tác nhỏ cũng sẽ gây ảnh hưởng lớn đến tấm hình. Nhiếp ảnh gia lăn lộn tới lui nửa ngày, nụ cười trên mặt mọi người cũng đều trở nên cứng đờ cả rồi. Trì Chiếu đứng ở giữa cầm bảng hiệu, ấn tượng sâu nhất lại là mùi gỗ trầm hương nhàn nhạt trên người giáo sư Phó, cậu không nhịn được mà lén lút hít vào, mùi hương như có như không cứ quanh quẩn thật lâu trong hơi thở.

“Tấm cuối nào, thêm tấm nữa… Được rồi!”

Nhiếp ảnh gia ra hiệu OK với bọn họ, lúc này Trì Chiếu mới phát hiện tay cầm bảng hiệu của mình cũng đã tê cứng cả rồi, cậu cử động tay đưa bảng hiệu lại cho người phụ trách, nhiếp ảnh gia ở bên cạnh cười chớp mắt với cậu: “Không tồi nha cậu nhóc, rất ăn ảnh đấy.”

Trì Chiếu cũng không khoe khoang, cười trả lời một câu: “Chủ yếu là do tay nghề của anh rất cừ đấy ạ.”

Nhiếp ảnh gia đưa máy ảnh cho Trì Chiếu xem qua ảnh chụp, lướt qua từng tấm ảnh một, ảnh Trì Chiếu đứng ngay ngắn bên cạnh Phó Nam Ngạn chỉ có duy nhất một tấm, còn lại đều là ghé mắt nhìn Phó Nam Ngạn, trùng hợp là anh cũng vừa ngẩng đầu nhìn về phía cậu, camera bắt giữ được khoảnh khắc trong nháy mắt này, tạo ra một loại ảo giác như thể hai người đang nhìn thẳng vào nhau vậy.

Một khoảnh khắc, tất cả những ồn ào xung quanh như thể đều không tồn tại, trong mắt bọn họ chỉ có hình bóng lẫn nhau.

Trái tim Trì Chiếu mềm xuống, khen một câu thật lòng: “Anh chụp đẹp thật đấy.”

Đương nhiên, đây là chi tiết nhỏ mà chỉ có Trì Chiếu mới có thể chú ý, nhiếp ảnh gia căn bản không nghĩ tới chuyện này, nhanh tay ấn phím tiếp tục lướt qua bức ảnh. Trì Chiếu vội vàng nói: “Anh có thể gửi cho tôi một bản sao được không?”

“Đương nhiên rồi.” Nhiếp ảnh gia gật đầu, “Đến lúc đó tôi sẽ gửi ảnh chụp cho tất cả mọi người.”

Trì Chiếu lại hỏi: “Tất cả ảnh luôn ạ?”

Nhiếp ảnh gia nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quặc, sau đó mới nói: “Yên tâm, tất cả đều có.”



Xem ảnh chụp qua một lúc lâu, khi Trì Chiếu lên xe đã không còn mấy chỗ trống. Hàng trước chừa lại vài chỗ dành cho các lãnh đạo và giáo sư, cậu đến dãy ghế phía sau tìm một chỗ ngồi xuống, kết quả qua một lúc sau, Trần Khai Tế đi tới bên cạnh cậu.

Trì Chiếu hỏi hắn: “Cậu muốn ngồi ở đây à?”

Trần Khai Tế nhìn cậu một cái: “Đây vốn là chỗ của tôi, tôi vừa mới đi vệ sinh về.”

Bên cạnh Trì Chiếu có để một cái balo, không ngờ nó lại là của Trần Khai Tế, hai người vốn đã không hoà hợp, cậu định nói mình sẽ đổi chỗ, nhưng còn chưa kịp mở lời thì mấy vị giáo sư đã lục tục bước lên xe.

“Các cô cậu ở hàng sau nhanh chóng ổn định chỗ ngồi đi.” Người dẫn đoàn tiếp đón ở phía trước, “Xe của chúng ta sẽ lập tức khởi hành, mọi người nhớ thắt hết dây an toàn vào nhé.”

Không còn cách nào khác, Trì Chiếu chỉ có thể ngồi cùng với Trần Khai Tế.

Nhưng có vẻ tình hình cũng không xấu hổ như trong tưởng tượng, Trần Khai Tế vẫn luôn cúi đầu nói chuyện phiếm, Trì Chiếu thì nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hai người không ai quấy rầy lẫn nhau. Khung cảnh bên ngoài dần chuyển từ nhà cao tầng thành những căn nhà trệt thấp bé, rồi dừng lại ở trước một trạm xe buýt nhỏ.

Trưởng đoàn nói: “Mọi người xuống nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa xe chúng ta sẽ lên cao tốc, đến lúc đó không còn điểm dừng chân nào nữa đâu.”

“Xa như vậy sao?”

“Đường tới đó cũng mệt thật đấy!”

Mọi người cảm thán một trận, sau đó sôi nổi xuống xe.

Điểm đến của bọn họ là một huyện nhỏ xa xôi, có thể nói là nghèo khó tới mức không thể gọi là huyện được, ngay cả đường cao tốc cũng chưa thông thẳng tới. Trì Chiếu đi theo xuống hít thở không khí, lúc lên xe lại, tình cờ gặp được nhiếp ảnh gia đang phất tay với cậu.

“Ảnh chụp tôi gửi hết trong nhóm rồi đấy.” Nhiếp ảnh gia cười nói với cậu, “Có mấy tấm trông không được đẹp lắm nên tôi không gửi vào, nếu cậu muốn thì để tôi gửi riêng cho cậu.”

Trì Chiếu tự nhiên gật đầu nói được: “Cảm ơn, để tôi thêm WeChat của anh.”

Trong lúc hai người đang chìm đắm trong việc gửi ảnh, còn tiện thể trêu nhau cười lớn một trận, lúc trở lại chỗ ngồi thì Trần Khai Tế cũng đã ở đó, hắn mang vẻ mặt kỳ quái mà liếc mắt nhìn cậu: “Quan hệ của cậu và anh Triệu rất tốt sao?”

Anh Triệu chính là nhiếp ảnh gia vừa rồi, Trì Chiếu còn đang đắm chìm trong sự vui sướng khi có ảnh chụp chung với Phó Nam Ngạn, cậu mê tấm ảnh mặt đối mặt kia muốn chết, bèn xem đi xem lại mấy lần: “Cũng không hẳn, vừa rồi tôi chỉ nhờ anh ấy gửi ảnh chụp cho tôi thôi.”

“Cậu cũng khá đấy.” Lông mày Trần Khai Tế nhướng lên một chút, đương nhiên không hài lòng với thái độ che giấu này của cậu, “Có thời gian nói chuyện phiếm không bằng đi học tập trau dồi thêm đi.”

Trần Khai Tế là loại người tương đối cao ngạo, năng lực học tập và gia thế cũng khủng, còn có tính cách của đại thiếu gia, học chuyên ngành Tâm lý nên đương nhiên không vừa mắt một “kẻ ngoại đạo” như Trì Chiếu, đặc biệt là khi cậu còn thuận lợi như cá gặp nước ở trong khoa như vậy. Trì Chiếu không nhàm chán tới nỗi tranh luận cùng hắn, vì thế tùy tiện đáp vài câu cho có lệ.

Chiếc xe lại lên đường lần nữa, trước mắt là con đường nhìn không thấy điểm cuối, ngồi trên xe buýt cũng thật nhàm chán, chân tay đều không duỗi thẳng nổi. Mấy thực tập sinh phía trước không biết lấy đâu ra chai nước Bạch Hoa Xà Thiệt Thảo Lao Sơn[1], nghe nói cực kỳ khó uống, vì thế bọn họ bèn đề nghị chơi sự thật hay thử thách.

[1] Là thức uống có tính kiềm có tác dụng giải rượu, bảo gan, dưỡng dạ dày, giải độc, thanh nhiệt, tốt cho sức khỏe.

“Nói trước nhé.” Cô gái đề nghị chơi trò này cười tủm tỉm, “Ai thua thì phải uống cái này, uống một ngụm to.”

Trò chơi kiểu này phải có nhiều người mới náo nhiệt, ai cũng đang nhàn rỗi nên Trì Chiếu và Trần Khai Tế cũng ỡm ờ tham gia. Căn bản Trì Chiếu cũng chỉ định chơi cho có, nào ngờ vận may hôm nay không tốt, mới ván đầu tiên mà đã bại dưới tay Trần Khai Tế.

Trì Chiếu đã đánh cược thì phải chịu phạt: “Nói thật đi.”

Trần Khai Tế rõ ràng là có ý làm cậu khó xử, hắn trực tiếp nhắc tới một kiến thức chuyên ngành trong tâm lý học: “Mời cậu trả lời một chút, hiệu ứng Pygmalion là gì?”

Vừa mới bắt đầu trò chơi đã thay đổi phong cách, cậu trai ngồi hàng trước không chịu nổi: “Đây là câu hỏi kiểu gì vậy, sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này cơ chứ?”

Cô gái bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy đúng vậy, không cần nghiêm túc thế đâu.”

Mọi người khuyên can, Trần Khai Tế lại càng bướng bỉnh: “Chơi không nổi? Tôi thích hỏi mấy câu kiểu này đấy.”

“Không sao.” Trì Chiếu cũng không tức giận, “Tôi biết cái này, có thể lấy ví dụ khi một giáo viên kỳ vọng rất nhiều vào học sinh, kết quả sẽ thu được thành tích giống như mong muốn.”

Đây là thuật ngữ chuyên ngành trong tâm lý học, hai ngày trước Trì Chiếu đã từng xem qua trong sách, cũng may là còn có thể trả lời thuận lợi, trò chơi tiếp tục được hai ván, Trì Chiếu lại thua dưới tay Trần Khai Tế, hắn bèn tiếp tục giở trò cũ.

“Phụ thuộc lĩnh vực[2] có nghĩa là gì?”

[2] một phong cách nhận thức trong đó cá nhân luôn dựa nhiều hơn vào các yếu tố quy chiếu bên ngoài (tín hiệu môi trường) hơn là các yếu tố quy chiếu bên trong (tín hiệu cảm giác cơ thể). Xu hướng ngược lại là độc lập lĩnh vực.

“Thí nghiệm song sinh[3] thì sao?”

[3] Thí nghiệm song sinh của Gesell.

Đây là kiến thức thiên về lý luận hơn, Trì Chiếu còn chưa từng học qua đã bị hắn ta hỏi, cậu do dự rồi trả lời “Tôi không biết”, Trần Khai Tế đạt được mục đích, một tay vuốt tóc, sau đó cười rất đắc ý, kiêu ngạo: “Trình độ của sinh viên lâm sàng mấy người cũng chỉ có như thế thôi, chạy tới khoa Tâm lý xem náo nhiệt làm gì chứ?”

Lời này có hơi khó nghe, cô gái ngồi ở hàng trước nhanh chóng hoà giải: “Chúng ta đổi câu hỏi khác đi, mấy câu này Trì Chiếu bọn họ chưa từng được học qua, cậu làm như thế chẳng phải là đang làm khó cậu ấy sao?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Một người khác cũng nói, “Đi thực tập ở khoa nào là do trường học sắp xếp, không cần làm Trì Chiếu khó xử đâu.”

“Được rồi.” Trì Chiếu không muốn làm bầu không khí trở nên căng thẳng, cậu lấy nước Lao Sơn kia uống một ngụm, sảng khoái nói, “Ván này coi như tôi thua, chúng ta tiếp tục đi.”

Nước Lao Sơn có một hương vị rất kỳ quái, nói ngọt cũng không ngọt, đã vậy còn hơi có ga, trên mạng có người nói uống nước này chẳng khác gì đang đổ mồ hôi vào miệng cả, Trì Chiếu âm thầm công nhận. Mấy ván sau Trì Chiếu cũng không thua nữa, nhưng hương vị kỳ quặc này cứ lưu lại trên đầu lưỡi, cho dù có uống bao nhiêu nước cũng không cảm thấy khá hơn.

Cậu không chơi nữa, bèn nửa dựa vào ghế nhắm mắt thư giãn. Xe cứ như vậy mà nghiêng qua nghiêng lại, lúc sắp ngủ lại nghe Trần Khai Tế lầm bầm một câu: “Sinh viên lâm sàng đến khoa Tâm lý chúng ta thì nên biết thân biết phận một chút, không thấy từ trước tới nay giáo sư Phó chẳng thèm nhắc gì tới mấy người đó sao.”



Hai ngày sau, trạng thái của Trì Chiếu vẫn luôn không được ổn định, cũng không phải là thay đổi tính cách hay gì, chỉ là ít nói hơn một chút, không có việc gì thì chỉ ngồi trong phòng, còn đi theo các tiền bối mượn mấy quyển giáo án Tâm lý học.

Buổi tối hôm tới huyện nhỏ này, sau khi sắp xếp chỗ ở, Trì Chiếu không ăn cơm chiều mà về thẳng phòng mình, hôm sau bọn họ phải tới bệnh viện ở huyện để tập huấn bác sĩ và y tá, trước khi xuất phát cậu giúp Phó Nam Ngạn bôi thuốc, động tác trên tay vẫn rất cẩn thận, thế nhưng lại không mở miệng nói câu nào.

“Có chuyện gì vậy?” Phó Nam Ngạn hỏi cậu, “Không quen ngủ ở chỗ này à?”

“Cũng tạm ổn.” Thật ra Trì Chiếu cũng không miễn cưỡng, cậu lớn lên ở trong chính hoàn cảnh này nên đã thấy quen, “Ngài ngủ có ngon không?”

“Tôi cũng từng ở nông thôn một thời gian rồi,” Phó Nam Ngạn cười cười, nói, “Chỉ là tôi cảm thấy dường như tâm trạng của cậu không được tốt cho lắm.”

Trì Chiếu dừng lại một chút, sau đó nói: “Không có đâu ạ.”

Lúc sau hai người cũng chỉ trò chuyện thêm vài câu, bình thường Trì Chiếu rất thích kể những chuyện nhỏ nhặt cậu gặp thường ngày, mà lần này lại là Phó Nam Ngạn bắt chuyện nhiều hơn, Phó Nam Ngạn hỏi một câu thì cậu đáp một câu, không hỏi thì cậu không nói. Lúc sau Trì Chiếu hỏi Phó Nam Ngạn mấy thuật ngữ chuyên ngành, sau khi giải thích Phó Nam Ngạn nói: “Những danh từ này thiên về lý luận nhiều hơn, tôi đề nghị cậu nên tìm hiểu thêm và kết hợp với kiến thức lâm sàng nữa.”

Trì Chiếu gật đầu “Vâng” một tiếng, bôi thuốc xong bèn nói với anh: “Giáo sư, tôi đi về trước đây.”

Tiếng bước chân nhanh chóng biến mất ở sau chỗ ngoặt, mang theo chút dồn dập khó tả, Phó Nam Ngạn cười nhẹ lắc đầu: “Đứa nhỏ này.” Rõ ràng là trong lòng đang cất giấu chuyện gì đó.

Quả thật tính cách của Trì Chiếu là như vậy, nói là cởi mở hướng ngoại, nhưng lại thích giấu tất cả tâm sự trong lòng. Hai ngày sau bọn họ đều dành để huấn luyện bác sĩ trong huyện, Phó Nam Ngạn có nói bóng nói gió vài lần nhưng cậu không nói gì. Mãi đến ngày thứ ba, bọn họ rời khỏi huyện, đi tới một thôn nhỏ, Phó Nam Ngạn mới hiểu ra chuyện là như thế nào.

—— Trừ huấn luyện ở bệnh viện ra, lần này bọn họ còn có một nhiệm vụ gian khổ khác là phải mở rộng cơ sở để phục vụ việc chữa bệnh, điều này yêu cầu mọi người phải tới các thôn nhỏ khác. Dưới huyện có rất nhiều thôn nhỏ, vì thế mọi người chia thành từng nhóm, dùng các phương thức di chuyển khác nhau để đến từng thôn.

Điểm dừng chân đầu tiên của mọi người ở khoa Tâm lý có tên là thôn Tiểu Trại.

Nếu so sánh ra thì điều kiện ở trong huyện và trong thôn quả là một trời một vực, trong huyện còn có nhà lầu, đường cái hẳn hoi, mà trong thôn thật sự chỉ có đất hoang với nhà ngói. Xe của bọn họ chỉ đi được một đoạn, tới chỗ đường hẹp không vào nổi nên mọi người chỉ có thể xuống xe đi bộ.

Bọn họ xuất phát từ buổi chiều, đến lúc này sắc trời đã từ từ tối sầm xuống, bùn đất gồ ghề lồi lõm, còn có cả gạch đá nhô lên, Trì Chiếu muốn tới đỡ Phó Nam Ngạn: “Giáo sư Phó, để tôi đi cùng ngài.”

Phó Nam Ngạn không phải là người thích nhận sự giúp đỡ của người khác, anh đi theo tiếng cộc cộc của gậy dò đường, mỗi một bước chân đều rất ổn định: “Không cần, tôi tự đi được.”

“Vậy được, anh nhớ chú ý cẩn thận một chút.”

Trì Chiếu biết tính cách của anh nên cũng không ép buộc, bèn đeo balo đi ở cuối hàng, sau khi chia nhóm ra thì cả nhóm cậu cũng chỉ toàn những người ở khoa Tâm lý, vì thế Trần Khai Tế tự nhiên mà đi tới bên cạnh Trì Chiếu.

“Đã đọc sách xong chưa?” Trần Khai Tế hỏi cậu.

Ngày đó sau khi Trần Khai Tế làm Trì Chiếu sặc vài lần, Trì Chiếu nóng đầu nên đã đánh cược với hắn ta, xem xem lúc Trì Chiếu rời khỏi khoa Tâm lý có thể đọc hết sách giáo trình Tâm lý học hay không. Trần Khai Tế hỏi cậu, “Ngày nào cậu cũng bám dính lấy giáo sư Phó như vậy, không sợ giáo sư Phó phát hiện thật ra cậu chẳng biết cái gì sao?”

Trì Chiếu cụp mắt không nói gì, dùng chân đá hòn sỏi nhỏ trên mặt đất, nó nhanh chóng lăn đi rất xa.

Những lời khác Trì Chiếu không để ở trong lòng, nhưng khi Trần Khai Tế nhắc tới Phó Nam Ngạn thì quả thật là đã chọc vào chỗ đau của Trì Chiếu.

Thoáng chốc đã ở khoa Tâm lý được hơn một tuần, Phó Nam Ngạn hiếm khi kiểm tra gì tới cậu, kể cả mấy thực tập sinh lâm sàng cũng rất ít khi hỏi.

Lúc trước Trì Chiếu còn thấy may mắn, nhưng may mắn xong thì cứ cảm thấy khó chịu, cậu không muốn bị đối xử khác biệt như vậy.

Cảm thấy sinh viên lâm sàng bọn họ không đủ chuyên nghiệp cho nên mới hạ thấp yêu cầu sao? Thật sự không cần thiết, Trì Chiếu không thích bị như vậy.

Trời đã tối hoàn toàn, đội ngũ tạm trú tại trạm y tế trong thôn, sân vừa mới xây nên không gian còn rất rộng, thôn trưởng tự mình ở đây tiếp đãi bọn họ, bọn họ cùng nhau nhóm lửa, nướng đậu phộng và khoai lang mà dân làng đưa tới.

Lửa cháy rất to, khoai lang cũng chín rất nhanh, mùi hương tỏa ra khắp nơi, một người hô lên, “Khoai vừa mới nướng xong rồi đó, mau tới ăn đi!”

Những thứ ở nông thôn thì khỏi phải nói, đồ ăn nhà trồng đúng thật là ngon hơn đồ thành phố rất nhiều, mọi người cùng tranh giành khoai lang nướng. Ngược lại Trì Chiếu không ăn uống gì, cậu tìm một chỗ hẻo lánh rồi ngồi xổm xuống, dùng ánh đèn điện thoại để đọc sách Tâm lý mình vừa mượn được.

“Xung đột vai trò chỉ một người nhập vai xảy ra hiện tượng tâm lý trong một tình huống nhập vai… Xung đột vai trò chỉ…”

Khác nghề như cách núi, đối với y học lại có càng nhiều thuật ngữ chuyên ngành hơn, danh từ Tâm lý học vừa tối nghĩa lại vừa khó hiểu, nhưng Trì Chiếu đang cố gắng chạy đua với bản thân mình, cậu đọc đi đọc giải thích, đương lúc càng thấy mờ mịt, phía sau đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân.

“Sao lại trốn ở chỗ này? Tôi tìm cậu rất lâu rồi đó.” Tiếng bước chân ngày càng gần, Phó Nam Ngạn tự nhiên bước tới bên cạnh cậu, anh dùng một tay nắm lấy gậy dò đường, tay còn lại cầm một củ khoai lang nóng hổi, hỏi cậu, “Có tâm sự sao?”

Một đêm trời trong, xung quanh thật yên tĩnh, thi thoảng còn có tiếng côn trùng kêu vang, Phó Nam Ngạn không nhìn thấy Trì Chiếu ở đâu nên tiến lên có hơi gần.

Gần quá, Trì Chiếu nín thở theo bản năng, hơi thở ấm áp phả lên tai cậu, thật ngứa, thật nóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.