Thiêu Tâm

Chương 29



Cậu thật sự hiểu sao? Như hỏi mà như mê hoặc, giọng nói của Phó Nam Ngạn rất trầm, khi nói hơi thở đều phả lên cổ Trì Chiếu: “Cậu có thật sự hiểu không? Tình yêu của người trưởng thành không phải đồ chơi của trẻ con.”

Gần quá, cánh môi gần trong gang tấc trêu chọc thần kinh mẫn cảm của Trì Chiếu, khiến dây cung trong não cậu như đứt lìa. Cậu kiễng chân, dán môi mình lên môi Phó Nam Ngạn: “Tôi hiểu, tôi hiểu chứ giáo sư.”

Tình cảm cậu dành cho Phó Nam Ngạn từ trước tới giờ không chỉ đơn giản là ngưỡng mộ, cậu muốn anh, cậu đã từng mơ thấy anh vô số lần, nhìn thấy không biết bao nhiêu lần cảnh tượng như hôm nay, cậu đã nghĩ về nó rất lâu rồi.

Cảnh trong mơ đã trở thành sự thật, Trì Chiếu thậm chí còn không dám tin. Cậu thở hổn hển, nắm lấy cánh tay Phó Nam Ngạn đang cầm cổ áo mình. Cậu chưa từng làm chuyện như vậy trước đây, mặc kệ thần kinh căng chặt, cậu vẫn cam tâm tình nguyện: “Giáo sư, ngài suy nghĩ như vậy sao? Tôi có thể…..”

Đầu ngón tay run rẩy lướt qua làn da, Phó Nam Ngạn thất thần một hồi, nhưng trong nháy mắt anh đã tỉnh táo trở lại: “Trì Chiếu!”

Phó Nam Ngạn không ngờ Trì Chiếu lại to gan như vậy, anh trở tay chế trụ cổ tay cậu, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc: “Cậu có biết mình đang làm gì không?”

Giáo sư Phó thật sự tức giận, giọng nói lạnh đến mức muốn đóng băng. Trì Chiếu sửng sốt, một lúc sau mới nhận ra bản thân đã lớn mật cỡ nào: “Thật xin lỗi giáo sư, tôi chỉ là….”

Tôi chỉ là quá thích anh.

Cho nên, làm việc gì cùng anh cũng đều cảm thấy vui vẻ và cam tâm tình nguyện.

Những lời này quá mức lộ liễu, cho dù Trì Chiếu vốn là người thẳng thắn cũng không thể nói ra. Trì Chiếu biết mình đã hiểu sai ý anh, khuôn mặt nhanh chóng tái nhợt, đầu óc rối bời, thân thể cứng đờ không dám cử động, cậu sợ Phó Nam Ngạn cảm thấy cậu vượt quá giới hạn. Cảm nhận được cơ thể đối phương đang cứng lại, Phó Nam Ngạn chậm rãi thả lỏng tay, không trói chặt cậu nữa: “Xin lỗi, tôi mới là người nên nói lời xin lỗi này.”

Đúng thật anh nên là người nói xin lỗi, trong lúc nhất thời anh đã nổi lên tâm tư với Trì Chiếu. Anh đã mất khống chế và xúc động, khi đè cậu xuống anh đã thật sự nghĩ rằng mình muốn có được người này, không trách được Trì Chiếu hiểu lầm, là anh không nên làm vậy.

Mất khống chế chỉ là chuyện trong giây lát, Phó Nam Ngạn nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình tĩnh thường ngày, anh thật sự muốn từ chối Trì Chiếu vì vậy thái độ cũng lạnh nhạt hơn: “Thời gian một tháng còn chưa đủ để cậu suy nghĩ kỹ sao?”

“Tôi đã suy nghĩ kỹ, tôi vẫn luôn hiểu rất rõ.” Những điều cần nói thì cũng đã nói rồi, Trì Chiếu không còn sợ gì nữa, trên môi còn thoang thoảng mùi hương gỗ, là vừa rồi lúc hôn chạm phải răng. Trì Chiếu dùng ngón tay sờ vào nó, nơi ấy truyền đến cảm giác tê nhẹ: “Tôi biết tôi đang làm gì, tôi thích ngài.”

Thật sự là vò mẻ chẳng sợ nứt. Sau khi nói xong, Trì Chiếu căng thẳng nhìn Phó Nam Ngạn, cậu hoàn toàn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, tim cậu đập nhanh tới mức muốn bay ra khỏi lồng ngực. Phó Nam Ngạn hơi rũ mắt xuống, trong mắt là ảm đạm: “Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ phải nói thẳng với cậu, nhưng cậu vẫn cố chấp như vậy.”

Có lẽ bởi vì Trì Chiếu quá mức kiên trì, giọng điệu của giáo sư Phó đã không giống như lúc trước. Giọng anh trầm xuống khiến trái tim Trì Chiếu cũng phập phồng theo, cậu không biết Phó Nam Ngạn muốn nói gì, cũng không biết lời kế tiếp cậu nghe được sẽ làm cậu vui vẻ hay đau đớn. Trì Chiếu nín thở lắng nghe anh nói, giọng điệu anh vẫn rất trầm ổn: “Cứ mãi trốn tránh vấn đề này là tôi không đúng, tôi không nên xem cậu là đứa nhỏ chưa hiểu chuyện, tôi thừa nhận… Tôi thừa nhận tôi đã từng có tình cảm với cậu, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương.”

Không hoàn toàn vui vẻ mà cũng không hoàn toàn đau khổ, Trì Chiếu chưa kịp vui mừng khi Phó Nam Ngạn thừa nhận có tình cảm với cậu, thì nghe được câu chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, Trì Chiếu không hiểu: “Tại sao?”

Cậu bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, theo bản năng nhìn vào đôi mắt màu xám nhạt kia. Biểu cảm của Phó Nam Ngạn vẫn bình tĩnh như cũ, thản nhiên đưa tay chạm vào đôi mắt mình: “Chắc cậu cũng đoán được, cậu cũng biết tình huống của tôi, tôi đã không nhìn thấy gì nhiều năm rồi, ở bên ai cũng không được, tôi không quen, cũng không thích điều đó.”

Nói đến đây Trì Chiếu chợt luống cuống, điều cậu sợ nhất là đề cập đến đôi mắt của Phó Nam Ngạn. Mấy tháng vừa qua Trì Chiếu chăm sóc giáo sư Phó đã cảm nhận được nhiều ánh mắt khác thường, vì thế lúc này sự dịu dàng của Phó Nam Ngạn càng khiến cậu đau lòng.

“Không sao cả.” Trì Chiếu sốt ruột, khi nhìn đến đôi mắt màu xám nhạt kia chỉ cảm thấy như trái tim càng bị bóp chặt hơn. “Tính tôi ngài cũng biết, tôi thật sự không để ý ——”

“Tôi biết, nhưng tôi để ý.” Phó Nam Ngạn ngắt lời cậu, anh cười, phủ nhận suy nghĩ của Trì Chiếu. “Nói chuyện này với cậu không phải muốn cậu đau lòng cho tôi, chuyện như vậy đã xảy ra nhiều năm rồi, tôi đã chọn đồng hành với nó trên con đường mới. Tại ngành tâm lý học này tôi đã tìm được giá trị của bản thân, mỗi người đều có con đường của riêng họ, cậu không cần phải cảm thấy tiếc cho tôi.”

Giọng điệu ôn hòa mà mạnh mẽ, cũng chân thật đáng tin: “Tôi đã quen với cuộc sống như thế này, tình cảm đối với tôi không phải là điều bắt buộc phải có, tình cảm quá mức nồng nhiệt ngược lại sẽ gây phiền toái cho tôi, tôi không quen với thứ cảm xúc mất khống chế ấy.”

Chủ đề nên kết thúc ở đây, Phó Nam An đã nói rất rõ ràng. Nhưng tình yêu của những người trẻ tuổi là không sợ hãi gì cả, dù cho anh đã nói như vậy, Trì Chiếu vẫn không muốn từ bỏ. Phó Nam Ngạn cùng đã thừa nhận rằng anh thích cậu, vì sao cậu không thể thử một lần: “Nếu như… phù hợp thì sao?”

Phó Nam Ngạn cười nhạt, hỏi cậu một câu tương tự: “Vậy nếu như không hợp thì sao?”

Chuyện tương lai không người nào nói trước được, Phó Nam Ngạn không muốn níu kéo Trì Chiếu, điều này quá vô trách nhiệm. Anh nhớ tới những lời thím Triệu từng nói, nhớ tới giọng điệu thẹn thùng của các y tá khi nhắc tới cậu, quả thật Trì Chiếu là đứa nhỏ rất được mọi người chào đón: “Xung quanh cậu có nhiều người đồng lứa thích hợp hơn tôi, đừng tốn thời gian với tôi nữa.”

“Nhưng tôi chỉ thích ngài, tôi không cảm thấy lãng phí thời gian, đây là điều khiến tôi vui vẻ.” Trì Chiếu lắc đầu, giọng nói vẫn là kiên định, “Thích ngài là chuyện của một mình tôi, ngài có đáp lại hay không cũng không sao cả, đơn… đơn giản là vì tôi thích ngài.”

Lời tỏ tình ngày hôm đó quả thật là do nhất thời xúc động, nhưng Trì Chiếu chưa từng cảm thấy hối hận. Ngay lúc đó Phó Nam Ngạn đã trốn tránh cậu, so với hối hận cậu sợ rằng mình sẽ tiếc nuối hơn, điều cậu sợ nhất là giáo sư Phó lạnh nhạt với cậu, sợ mọi thứ còn chưa rõ ràng mà đã kết thúc: “Nều ngài đã nói rằng không muốn yêu, vậy thì đừng yêu, thật ra tôi cũng không mong ngài sẽ chấp nhận tôi, tôi chỉ muốn nói chuyện với ngài nhiều hơn. Tôi chỉ còn nửa năm thực tập nữa thôi, tôi đảm bảo có thể sắp xếp tốt thời gian của mình, ngài có thể… đừng lạnh nhạt với tôi nữa được không?”

Đừng lạnh nhạt với tôi, yêu cầu đơn giản như vậy, đơn giản đến mức khiến người ta đau lòng. Trì Chiếu hỏi Phó Nam Ngạn sau này có thể tới gặp anh nữa hay không, nói rằng mình chắc chắn sẽ không có suy nghĩ nào khác. Phó Nam Ngạn mấp máy môi nhưng vẫn không thể thốt ra lời từ chối.

“Cậu đúng thật là…” Phó Nạm Ngạn ấn ấn huyệt thái dương, anh chưa từng gặp qua người nào cố chấp như vậy, “Cậu làm như vậy để làm gì, cậu cảm thấy đáng giá không?”

“Đáng, tôi cảm thấy rất đáng giá.” Trì Chiếu thản nhiên nở nụ cười, cậu thật sự cho rằng như vậy. Cậu lại tiếp tục thành khẩn thỉnh cầu, “Giáo sư, tôi có thể đến gặp ngài được không, tôi muốn giúp ngài đắp mắt, tôi muốn đến tìm ngài, đó là những mong muốn của tôi.”

Không thể từ chối cũng không muốn từ chối, lúc Trì Chiếu nói ra những lời này, Phó Nam Ngạn đã biết mình không có khả năng tiếp tục từ chối cậu. Trái tim anh chưa từng như thế này trước đây, giống như một con thú nhỏ lông xù đang nằm trên lồng ngực, cả trái tim đều ấm áp.

Phó Nam Ngạn vuố t ve gậy dò đường, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tùy cậu.”



Vô tình trò chuyện hết vài tiếng đồng hồ, khi Trì Chiếu trở về thì trời đã tối.

Không biết tâm trạng hiện tại của cậu phải nói thế nào nữa, vui buồn đều có, cậu cảm thấy mình nói nhiều đến mức đã bị đào rỗng hết tâm sự trong lòng.

Bạn cùng phòng của Trì Chiếu vẫn chưa trở về. Trì Chiếu về đến phòng ngủ thì bèn đi tắm nước ấm, gột rửa hết mệt nhọc cả ngày, sau đó thì ngồi tại bàn học trong phòng.

Trong ngăn kéo nho nhỏ chứa mười mấy xiên kẹo bông gòn bằng tre, Trì Chiếu lấy ra soi từng cây dưới ánh đèn bàn, cậu xem cực kỳ nghiêm túc, thậm chí bên cạnh xuất hiện thêm một người từ lúc nào chẳng hay.

“Anh Trì, anh đang làm gì vậy?” Trần Khai Tế vỗ bả vai Trì Chiếu từ phía sau. Hắn vừa tặng được quà cho Chu Nhược Dao nên rất trông vô cùng đắc ý, không giấu nổi nụ cười trên mặt. “Mấy cái xiên tre này có gì đâu mà thú vị, đi, em vừa mua mấy món nướng, chúng ta lên tầng thượng ngồi nói nhảm chút nào.”

Mấy đôi mới ở bên nhau thì luôn như vậy đấy, muốn kể hết cho cả thế giới nghe về tình yêu của mình. Trần Khai Tế kéo theo Trì Chiếu cùng lên tầng thượng, Trì Chiếu không thể từ chối nên vội vàng bỏ xiên tre vào ngăn kéo, đi theo hắn: “Muốn nói cái gì?”

Còn có thể nói cái gì nữa đây, Trần Khai Tế khui một lon bia giúp Trì Chiếu, sau đó mở túi đồ nướng ra, mùi thịt thơm nồng bay lên, Trần Khai Tế hơi ngượng ngùng cười: “…Em muốn nói chút chuyện về A Dao thôi.”

Uống bia ăn thịt nướng, ngồi trên tầng thượng tòa nhà, Trần Khai Tế huyên thuyên về những chuyện vừa xấu hổ vừa buồn cười của hai người họ cho Trì Chiếu nghe. Trì Chiếu nghe vậy cũng vui theo hắn mà chạm lon uống liên tục.

Trì Chiếu thật sự rất mừng cho Trần Khai Tế, cho dù chuyện tình cảm hiện tại của mình ra sao, cậu cũng thật tâm chúc phúc cho hắn. Tuy vậy, khi nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Trần Khai Tế, cậu cũng không khỏi cảm thấy chua xót.

“Nào, anh Trì kính cậu một ly.” Lon bia đầu tiên đã uống gần hết, Trì Chiếu lại lấy thêm một lon. “Tách” một tiếng, cậu khui lon bia giúp Trần Khai Tế, chân thành chúc phúc, “Các cậu nhất định phải đối xử thật tốt với nhau, trăm năm hòa hợp.”

Trì Chiếu nở nụ cười, cậu cố không để Trần Khai Tế phát hiện, hiện tại cậu không muốn làm hỏng tâm trạng của Trần Khai Tế, nhưng Trần Khai Tế là một người cẩn thận, một lúc sau đã phát hiện cậu có vấn đề: “Sao vậy anh Trì, hình như anh không vui lắm?”

“Làm gì có.” Trì Chiếu lắc đầu, không chịu thừa nhận. Cậu cầm một xiên thịt dê lên ăn, tránh ánh mắt của Trần Khai Tế, “Anh Trì của cậu có gì mà không vui được chứ?”

“Không đúng, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.” Trần Khai Tế cẩn thận quan sát cậu, lắc đầu, “Anh nói đi, em nhìn ra được.”

Cảm giác của hắn rất nhạy bén, không hỏi cho ra sẽ không bỏ cuộc. Trì Chiếu cười trừ, lại chạm lon cùng hắn: “Cậu tinh mắt thật đấy.”

Trần Khai Tế lo lắng nhìn anh: “Làm sao vậy, thật sự có chuyện gì à?”

Mọi người sớm muộn gì cũng sẽ biết, cho nên Trì Chiếu cũng không giấu hắn nữa: “Ừm, tôi vừa tỏ tình với giáo sư Phó.”

“Với giáo —— Đệt! Anh tỏ tình với giáo sư Phó?!” Trần Khai Tế uống bia nên có hơi say, nghe cậu nói thì thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, còn suýt chọc xiên thịt trong tay vào mặt Trì Chiếu. Hắn quay đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cậu, cảm xúc chợt lạnh xuống: “Thế… giáo sư Phó nói thế nào?”

“Còn nói thế nào nữa.” Nhìn dáng vẻ lo lắng kia của hắn, Trì Chiếu buồn cười mà đẩy vai hắn một cái, cậu không muốn khiến đề tài trở nên nặng nề như vậy, giọng điệu cũng nhẹ nhàng. “Chỉ nói chúng tôi không hợp để ở bên nhau.”

Tuy rằng Phó Nam Ngạn nói có tình cảm nhưng rốt cuộc vẫn từ chối cậu, thái độ của giáo sư Phó đã rất rõ ràng, anh còn không muốn để cậu đến gặp anh nữa. Trì Chiếu kể lại tất cả một lần, Trần Khai Tế buồn rầu uống bia, chờ cậu nói xong thì thở dài: “Tiếc thật đấy.”

Quả thật rất đáng tiếc, nếu nói không tiếc nuối thì là giả, ai lại không muốn ở bên người mình thích chứ? Nhưng Trì Chiếu không muốn làm mọi chuyện nghe đau khổ như vậy, nhàm chán lắm. Vốn dĩ thích một người sẽ có buồn có vui, cậu biết mình đang làm gì, cảm thấy thoải mái là được. Trì Chiếu cười vỗ vai Trần Khai Tế, còn khuyên nhủ hắn: “Được rồi, không phải chỉ là tỏ tình bị từ chối thôi sao, đừng làm vẻ sầu não như vậy, đường ở phía trước còn dài.”

“Không phải, anh Trì, ý của em không phải như vậy.” Trần Khai Tế lắc đầu, “Em không nghĩ kết quả sẽ như thế này, em cho rằng hai người có thể ở bên nhau.”

Trì Chiếu nghe không hiểu: “Là sao?”

“Không phải trước đây em rất hay trêu chọc hai người à?” Trần Khai Tế cầm lon bia không trong tay, giọng điệu ngượng ngùng. “Không biết bây giờ nói ra có đúng không nữa… Nhưng thật ra em luôn cảm thấy giáo sư Phó đối xử với anh không giống với những người khác.”

Trì Chiếu cười, thuận miệng hỏi lại: “Không giống chỗ nào cơ?”

“Dù sao cũng không giống, cách nói chuyện không giống, hay thái độ đối với anh cũng vậy —— Chẳng phải anh hay vào văn phòng của giáo sư à? Bình thường giáo sư không thích chúng tôi vào văn phòng của ngài ấy, còn nói bàn công việc thì ở văn phòng chính hết đi.”

Trì Chiếu bất đắc đĩ lắc đầu, thầm nghĩ là vì cậu cứ dính lấy anh. Cậu hỏi Trần Khai Tế có ví dụ nào cụ thể không, Trần Khai Tế nói: “Đương nhiên là có!”

Vốn dĩ Trần Khai Tế cho rằng cậu đã biết nên không đề cập tới, lúc này nhìn vẻ mặt khó hiểu của cậu mới biết thì ra cậu chẳng biết gì cả: “Như lúc chúng ta xuống nông thôn chẳng hạn, giáo sư Phó cũng chỉ cho phép anh vào phòng. Cái lần mà ba Nguyên Lương đánh anh, ngài ấy còn lén hỏi em về tình hình của anh rất nhiều lần nữa mà. À đúng rồi, còn có, lời nhận xét kết thúc khóa anh có nhìn thấy không? Hôm đó em đi chỉnh tài liệu nhìn thấy được, giáo sư Phó nói anh là sinh viên mà ngài ấy thích nhất, đó là những gì ngài ấy viết trong phần nhận xét đấy!”

Trần Khai Tế một hơi nói hết mấy câu, vẻ mặt Trì Chiếu thay đổi liên tục, quả thật lúc trước cậu không chú ý tới những chuyện này.

Những mảnh ký ức vụt qua trong đầu, Trì Chiếu nhớ tới cây kẹo bông mà Phó Nam Ngạn đưa, nhớ tới bàn tay dịu dàng mà mạnh mẽ khi cậu nói mình đã trưởng thành, nhớ tới anh vì lời cầu xin của mình mà giúp đỡ Nguyên Lương… Cũng nhớ tới, cuộc trò chuyện dài trong buổi đêm ngày hôm ấy.

Vậy nên mới nói, tình yêu là một thứ đan xen chua ngọt. Cho dù bị Phó Nam Ngạn từ chối, nhưng khi nhớ tới những chuyện này, trong lòng Trì Chiếu vẫn xuất hiện từng cơn sóng nhỏ. Khi Phó Nam Ngạn thừa nhận anh từng có tình cảm với cậu, vốn dĩ Trì Chiếu cũng không để trong lòng. Bây giờ Trần Khai Tế nói như vậy, cậu cảm thấy công sức mình bỏ ra không vô ích, Phó Nam Ngạn đã từng thích cậu, như vậy là đủ rồi.

Chẳng mấy chốc lon bia đã cạn, Trần Khai Tế lại khui thêm một lon, lon không bị bóp dẹp rồi ném vào bao nhựa phát ra tiếng vang, hắn hỏi Trì Chiếu: “Vậy sau này anh muốn làm gì?”

“Có thể làm gì nữa?” Gò má Trì Chiếu đón gió đêm, đôi mắt sáng bừng dưới ánh đèn. “Cứ thuận theo tự nhiên thôi.”

Tình yêu tuổi trẻ là như vậy, không mong cầu kết quả nào cả. Thứ tình cảm mông lung ấy vẫn luôn cắm rễ dưới đáy lòng, chua ngọt đan xen, vui buồn tự biết. Cho dù kết quả có thế nào, sau này nhớ lại sẽ là một đoạn kỷ niệm đẹp đẽ, Trì Chiếu chưa bao giờ hối hận khi thích Phó Nam Ngạn.

Hai tuần sau, thời tiết chuyển ấm, sau khi nói rõ lòng mình, Trì Chiếu và Phó Nam Ngạn khi tiếp xúc cũng không cảm thấy không vui hay khó xử. Phó Nam Ngạn gửi tin nhắn vào trong nhóm trò chuyện của thực tập sinh, hỏi có sinh viên nào tình nguyện làm dự án với anh không. Trì Chiếu chớp chớp mắt, gửi tin nhắn riêng cho Phó Nam Ngạn.

[Giáo sư Phó, tôi có thể tham gia được không?]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.