Thiêu Tâm

Chương 39



Đó là một nụ hôn rất nhẹ, cơ thể Phó Nam Ngạn run rẩy, nhưng anh vẫn cố khống chế sức lực. Bờ môi của anh nghiền qua môi Trì Chiếu, mềm nhẹ mà thành kính.

Cánh môi Phó Nam Ngạn hơi lạnh, lúc dán lên còn khiến Trì Chiếu hơi sửng sốt. Cậu chưa từng nghĩ rằng Phó Nam Ngạn sẽ chủ động hôn mình, cậu lùi bước về sau theo bản năng, nhưng Phó Nam Ngạn lại trực tiếp ôm lấy cổ Trì Chiếu rồi ép cậu vào người mình.

“Đừng trốn…” Phó Nam Ngạn thấp giọng nói.

Hơi thở nóng bỏng đan xen lẫn nhau, giọng điệu có chút khẩn cầu xen vào kẽ hở giữa môi răng. Trì Chiếu cảm thấy mình có hơi say, trong miệng Phó Nam Ngạn là hương trà rất nhạt, hơi đắng, lại đặc biệt khiến người ta say mê.

“Giáo sư…”

Trì Chiếu siết chặt quần áo của Phó Nam Ngạn, chất vải lạnh lẽo chen vào giữa những ngón tay. Vì dùng sức quá mạnh mà khiến đầu ngón tay run rẩy, Phó Nam Ngạn nhanh chóng gỡ tay cậu ra rồi đan mười ngón tay vào nhau. Bàn tay giáo sư Phó dịu dàng mà mạnh mẽ, vì thế trái tim Trì Chiếu cũng dần ổn định lại. Cậu ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn Phó Nam Ngạn một cái.

Động tác của Phó Nam Ngạn rất dịu dàng nhưng cũng không kém phần quyến rũ. Anh chậm rãi hôn lên môi Trì Chiếu, cảm nhận đôi môi ấy từng chút một. Cảm giác triền miên lưu luyến khiến thần kinh Trì Chiếu trở nên mẫn cảm. Trì Chiếu mở miệng theo bản năng, khi đôi môi vừa hé, đầu lưỡi Phó Nam Ngạn không chút do dự đẩy hàm răng cậu rồi tiến vào.

Thế là ngọn lửa dịu dàng bỗng bùng cháy khắp thảo nguyên, toàn bộ linh hồn Trì Chiếu như đang run lên, không khí trong miệng càng lúc càng thiếu hụt. Nhưng Trì Chiếu không hề trốn, tất cả cảm xúc đều trở nên mơ hồ, trong đầu chỉ còn có người này, chỉ nghĩ tới người này. Mãi cho đến khi Phó Nam Ngạn buông cậu ra, cả người Trì Chiếu đều đã mềm nhũn trong vòng tay anh.

“Giáo sư…” Trì Chiếu khàn giọng kêu.

“Anh không trốn em nữa.” Giọng của Phó Nam Ngạn cũng khàn như vậy, giây phút ôm nhau anh đã không còn sợ gì nữa, giọng nói tan vào trong gió, anh nói, “…Anh yêu em.”

Đêm đó hai người ôm nhau trong gió thật lâu, sau đó lại đi dạo một vòng dọc theo rừng cây. Chợ đêm bên cạnh ồn ào náo nhiệt, xe cộ qua lại đông đúc. Khi gió đêm thổi về, bọn họ không ai lên tiếng, nhưng tất cả cảm xúc đều theo cơn gió bay đi.

Cảm giác ái muội kiều diễm này cực kỳ mê người. Thậm chí tới sáng ngày hôm sau khi cuộc họp bắt đầu, Trì Chiếu vẫn còn chút dư vị, cậu không dám nhìn thẳng Phó Nam Ngạn nữa.

Không dám nhìn nhưng lại dám nắm tay, Trì Chiếu ngồi bên cạnh Phó Nam Ngạn, cái bàn thấp bé chắn trước tầm mắt, ở dưới bàn, Phó Nam Ngạn đang nắm lấy tay Trì Chiếu.

Liên hoan ngày đầu căn bản là đã đặt dấu chấm hết viên mãn cho chuyện dự án, trong cuộc họp buổi sáng ngày hôm sau, Phó Nam Ngạn lại nhắc đến chuyện cũ. Hai người nắm tay dưới bàn, giọng Phó Nam Ngạn kiên định: “Có một chuyện tôi đã suy nghĩ rất lâu, hay nói đúng hơn là tôi nên nói lời xin lỗi với mọi người. Thật ra khi ấy chuyện của Khương Minh Viễn tôi đã nắm được chứng cứ, nhưng bởi vì y tìm tôi nói một số lời không hay, cho nên tôi mới do dự không kịp thời tố giác.”

Ban đầu Phó Nam Ngạn không muốn kể cho mọi người nghe đoạn nhạc đệm này lắm, trước đây mọi người chỉ biết Khương Minh Viễn đã làm những gì, chứ không biết những chuyện cũ giữa Phó Nam Ngạn và y. Lúc này, Phó Nam Ngạn kể cho mọi người nghe về cuộc trò chuyện của anh và Khương Minh Viễn, sau đó phân tích cảm xúc của mình.

Sau khi kể xong, phòng thí nghiệm đang sôi nổi lập tức chìm vào im lặng kéo dài, mọi người đều không ngờ rằng giáo sư Phó còn có một mặt như vậy.

Trong lúc tán gẫu sau đó, Trâu An Hòa nói: “Thật ra cậu không cần phải giải thích chi tiết cho bọn họ, chỉ cần đổ toàn bộ trách nhiệm cho Khương Minh Viễn là được. Dù sao đúng thật là y làm sai trước, cậu kể chuyện như thể mang phần sai về mình sẽ dễ khiến học sinh có ý kiến và cảm thấy cậu không đủ bản lĩnh.”

“Quả thật là tôi không có đủ bản lĩnh.” Phó Nam Ngạn nghe vậy thì mỉm cười, sảng khoái thừa nhận.

Nếu đổi lại là trước kia thì có lẽ anh sẽ không nói, anh có thể đổ hết trách nhiệm cho Khương Minh Viễn và tiếp tục làm một giáo sư hoàn hảo, nhưng anh không muốn như vậy. Trong tay anh cầm gậy dò đường, trước mắt vẫn là tối đen nhưng dường như có thêm ánh sáng: “Mỗi người đều có một mặt không hoàn hảo, chẳng có gì đáng xấu hổ khi thừa nhận mình sai cả, chuyện này không có gì phải giấu giếm.”

Anh đã không cần duy trì vẻ ngoài hoàn hảo nữa, anh có thể thẳng thắn đối diện với những sai sót của mình. Lúc hai người tán gẫu, Trì Chiếu không ở bên cạnh, Phó Nam Ngạn nhớ tới bàn tay ấm áp của Trì Chiếu thì cảm thấy trái tim mình an tâm hơn rất nhiều.

Anh không còn sợ phải phơi bày những mặt xấu của mình, bởi vì anh biết có một người sẽ luôn bao dung và yêu thương anh.

Có đôi khi thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm lại càng dễ được người khác thấu hiểu. Khi ấy Phó Nam Ngạn thừa nhận lỗi sai, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, nhưng sau khi nghĩ lại thì cũng cảm thấy có thể hiểu được. Thậm chí còn có người tìm Phó Nam Ngạn để xin lỗi vì lúc trước xem thành công của anh là điều hiển nhiên, chỉ sau khi nghe anh nói ra tâm sự của mình thì mới hiểu trước đó anh đã phải chịu dày vò thế nào.

Lúc còn che giấu hình tượng thì cảm giác rất xa vời, cởi mở nói ra xong lại chân thực hơn. Sau chuyện này thái độ của mọi người đối với Phó Nam Ngạn đều thay đổi đáng kể, ở trong lòng bọn họ Phó Nam Ngạn vẫn là giáo sư trầm ổn ôn hòa, nhưng không còn cao thượng như trước nữa mà trở nên chân thật, bình dị và gần gũi.

Đúng thật, làm gì có ai thật sự hoàn hảo chứ, người chân thật thường dễ được yêu mến hơn, huống chi thừa nhận lỗi sai của mình cũng cần rất nhiều bản lĩnh. Sau sự việc này, số lượng người hâm mộ của Phó Nam Ngạn không giảm mà còn tăng lên, vì thế Trì Chiếu lại bắt đầu đau đầu —— Người thích giáo sư Phó quá nhiều, mà cậu và giáo sư Phó còn chưa xác nhận quan hệ nữa!

Mối quan hệ giữa Trì Chiếu và Phó Nam Ngạn vẫn chưa rõ ràng, bọn họ hôn cũng đã hôn rồi, ôm cũng đã ôm rồi. Có đôi khi Trì Chiếu cảm thấy như vậy là đang yêu đương, nhưng có lẽ bởi vì hai người chưa từng chính thức nói ở bên nhau, nên trong lòng Trì Chiếu vẫn cứ thấp thỏm. Từ trước đến giờ đều là Trì Chiếu chủ động, hiện tại Phó Nam Ngạn đáp lại, làm cậu không dám xác nhận xem hai người bọn họ là như thế nào.

Trì Chiếu cũng muốn xác nhận nhưng lại không biết xác nhận thế nào, không thể cứ hỏi thẳng giáo sư Phó là “Chúng ta đang yêu nhau phải không?” được, nếu giáo sư nói không thì chẳng phải là cậu sẽ đau lòng muốn chết luôn à?

Vì thế cậu cứ rối rắm, do dự mãi. Đến khi kỳ thực tập kết thúc Trì Chiếu phải trở về trường học từ bệnh viện, mà sau khi bọn họ vừa đi sẽ lập tức có một đợt thực tập sinh mới tới bệnh viện báo danh. Cơ chế thực tập của bệnh viện là như vậy, từng đợt sinh viên tới thực tập đều có vẻ như rất lâu, nhưng chớp mắt một cái lại như khách qua đường.

Hôm nay Trì Chiếu đến bệnh viện tìm Phó Nam Ngạn như thường lệ. Vừa đẩy cửa vào văn phòng, cậu trông thấy hai thực tập sinh đang vây quanh Phó Nam Ngạn, ríu rít hỏi người nọ bị thế này thì nên làm như nào, nên kiểm tra cái kia ra sao. Trì Chiếu hiểu rất rõ ánh mắt và biểu cảm ấy, rõ ràng hai cô gái này thích Phó Nam Ngạn.

Trì Chiếu không nhịn được mà lên tiếng: “Giáo sư Phó!”

“Trì Chiếu?” Phó Nam Ngạn đang bày ra vẻ mặt nghiêm túc, sau khi nghe thấy giọng cậu thì nở nụ cười, “Sao đột nhiên lại tới đây?”

Trì Chiếu hỏi lại: “Em không thể tới sao?”

“Sao lại không, chỉ là anh chưa kịp chuẩn bị gì cả.” Phó Nam Ngạn lắc đầu cười, nhường ghế cho Trì Chiếu ngồi, anh tự mình đứng lên, “Anh vẫn chưa xong việc, em đợi một lúc, anh sắp tan làm rồi.”

Quan hệ tốt không tính là gì, nhưng rõ ràng thái độ của Phó Nam Ngạn đối với Trì Chiếu lại hoàn toàn khác biệt. Giọng điệu hai người thân mật, động tác lộ ra sự thân thiết tự nhiên, vì thế biểu cảm của hai thực tập sinh kia lập tức thay đổi.

Phó Nam Ngạn trả lời hết những câu hỏi của họ. Hai cô gái kia trao đổi ánh mắt, sau đó một cô gái có vóc dáng hơi cao tiến đến bên cạnh Phó Nam Ngạn hỏi: “Giáo sư, người vừa rồi là em trai của ngài ạ?”

Trong giọng nói của cô mang theo sự tò mò rõ ràng, Phó Nam Ngạn lắc đầu nói: “Không phải.”

“Vậy thì là ai?” Cô gái càng tò mò hơn, chỉ thiếu điều tiến đến trước mặt Phó Nam Ngạn chất vấn, “Giáo sư, quan hệ của hai người là gì vậy ạ?”

Phó Nam Ngạn liếc mắt nhìn cô một cái, không trả lời câu hỏi này: “Còn vấn đề gì khác không, nếu không có thì về sớm một chút đi.”

Ba người đứng cách Trì Chiếu không xa, nên những gì họ nói đều lọt vào tai Trì Chiếu. Cô gái kia nghe ra được giáo sư đang không hài lòng vì thế cũng không tiếp tục vấn đề này nữa. Trì Chiếu ngồi trên ghế xem điện thoại, suy nghĩ lại vô thức bay xa.

Rốt cuộc quan hệ giữa bọn họ là gì?

Ngay cả bản thân Trì Chiếu cũng không biết.

Mặc dù tình cảm của thanh niên thì không đòi hỏi sự đáp lại, nhưng cứ mập mờ thế này cũng không dễ chịu lắm. Trì Chiếu có thể cảm nhận mối quan hệ của bọn họ đã sắp chín mùi rồi, nhưng mãi lưng chừng thế này khiến cậu không chịu nổi. Đã tới nước này rồi mà còn nói không muốn gì thì giả lắm, Trì Chiếu muốn ở bên Phó Nam Ngạn, cậu đã suy nghĩ rất lâu rồi.

“Đang nghĩ cái gì đó?”

Tiếng nói bên tai khiến Trì Chiếu hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên mới phát hiện hai cô gái đã rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Phó Nam Ngạn chậm rãi đi tới bên cạnh cậu, “Vừa nghĩ cái gì đó? Anh gọi em cũng không trả lời?”

Giọng điệu ôn hoà này khiến người khác không có cách nào để hỏi thẳng, vì thế Trì Chiếu vẫn nhịn xuống: “…Không có gì đâu.”

Cậu hỏi Phó Nam Ngạn: “Về chưa ạ? Em đưa anh đi.”

Phó Nam Ngạn gật đầu nói: “Được.”

Trong khoảng thời gian này Trì Chiếu rất hay tới nhà Phó Nam Ngạn, hai người ở chung cũng rất ăn ý. Cơm chiều là Phó Nam Ngạn làm, ăn cơm xong hai người cùng nhau ngồi ở trên sô pha nghỉ ngơi, Phó Nam Ngạn duỗi tay ôm eo Trì Chiếu, lại nhắc lại chuyện cũ: “Vừa rồi ở trong văn phòng em có tâm sự gì đúng không?”. truyen bac chien

Trì Chiếu vẫn không muốn thừa nhận: “Có sao?”

“Có.” Phó Nam Ngạn nói, “Anh thấy tâm trạng của em không tốt lắm.”

Giác quan của giáo sư Phó rất nhạy bén, không gì có thể giấu được anh. Trì Chiếu muốn nói nhưng lại không biết nên mở lời thế nào, Phó Nam Ngạn hơi nhíu mày: “Có gì muốn nói thì cứ nói đi.”

“Em…”

Trì Chiếu mấp máy môi không biết nên nói thế nào, Phó Nam Ngạn đã mở lời trước: “Em biết tính anh mà, anh không thích đoán suy nghĩ của người khác, có chuyện gì thì em cứ nói, anh không muốn em phải giấu anh điều gì.”

Giọng giáo sư Phó có hơi lạnh, trái tim Trì Chiếu cũng lạnh theo, cậu do dự không dám hỏi như vậy chẳng phải là vì trước giờ Phó Nam Ngạn chưa từng hứa hẹn bất cứ điều gì với cậu ư? Giáo sư Phó nói thích cậu, anh nói anh yêu cậu, nhưng lúc trước khi cậu thích anh không phải anh vẫn luôn từ chối cậu sao?

“Em đang nghĩ, rốt cuộc quan hệ của chúng ta là gì?”

Trì Chiếu rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nói ra xong thì mọi chuyện đều đơn giản hơn rất nhiều. Trì Chiếu lấy hết can đảm nắm tay Phó Nam Ngạn, tay anh có hơi lạnh: “Hôm nay em có nghe anh nói chuyện với thực tập sinh, anh không nói với bọn họ quan hệ của chúng ta em cũng không để ý. Vốn dĩ chúng ta cũng không có quan hệ gì, cũng không thích hợp để nói với người khác, nhưng anh định cứ thế này mãi sao?”

Trì Chiếu dừng lại một chút, tim cậu đập rất nhanh, cậu giương mắt nhìn về phía Phó Nam Ngạn: “Giáo sư, rốt cuộc quan hệ của chúng ta là gì, anh có nên cho em một câu trả lời hay không?”

Đây thật sự là bất chấp tất cả, Trì Chiếu nói xong thì căng thẳng mà nhìn Phó Nam Ngạn. Lông mày Phó Nam Ngạn vẫn nhíu lại, vẻ mặt khó hiểu này khiến Trì Chiếu cảm thấy như mình đã hiểu sai rồi, cậu cảm thấy rất khó chịu, trái tim lơ lửng như bị chọc thủng.

“Thôi.” Trong lòng Trì Chiếu trầm xuống, cậu buông tay Phó Nam Ngạn ra, “Là do em nghĩ nhiều rồi, giáo sư anh cứ coi như em chưa nói gì đi.”

Trái tim rầu rĩ, Trì Chiếu không biết nên diễn tả cảm xúc hiện tại thế nào. Cậu đứng dậy xoay người muốn đi, cũng xấu hổ không biết nên làm sao bây giờ, Phó Nam Ngạn lại đột nhiên duỗi tay bắt lấy cổ tay cậu: “Đừng đi.”

“Giáo sư…”

Trì Chiếu giãy giụa theo bản năng, cố ý nhấn mạnh chữ giáo sư để nhắc nhở bản thân về mối quan hệ giữa hai người. Loại quan hệ không rõ ràng này khiến cậu tủi thân rất lâu, nhưng không ngờ Phó Nam Ngạn lại trực tiếp ôm lấy cậu, anh cúi đầu hôn lên cổ tay cậu: “Đừng đi, em đừng giận, cũng đừng tủi thân, không phải em nghĩ nhiều đâu, là do anh không suy nghĩ kỹ.”

“Anh cho rằng chúng ta đã ở bên nhau, không nghĩ rằng phải nói rõ điều này, là anh sai rồi.” Phó Nam Ngạn ôm chặt lấy cậu, hôn lên môi cậu từng chút, không để cậu tránh đi, “Anh sai rồi, đây là lần đầu tiên anh yêu đương, anh không hiểu chuyện này.”

“Anh đã không phải là giáo sư của em nữa rồi, là anh phải học từ em.” Phó Nam Ngạn nói, “Anh không hiểu chuyện yêu đương, thầy Trì em có thể dạy anh được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.