Nếu đã quyết định ở bên nhau, vậy giáo sư Phó sẽ càng phải dành cho Trì Chiếu một trăm phần trăm sự tin tưởng. Con đường tương lai có rất nhiều điều không thể chắc chắn, nhưng chỉ cần trái tim của cả hai luôn gắn kết thì sẽ chẳng có gì phải sợ cả.
Sáng sớm hôm sau, Trì Chiếu đến sân bay một mình, cậu không để Phó Nam Ngạn đến tiễn vì sợ bản thân sẽ lưu luyến không nỡ rời. Trong suốt chuyến bay, do tác động của luồng không khí mà máy bay cứ nhấp nhô lên xuống, nhưng trái tim Trì Chiếu vẫn luôn ổn định.
Đến trường mới báo cáo, gặp người hướng dẫn, chọn ký túc xá, mỗi một bước Trì Chiếu đều thực hiện một cách có trật tự. Bạn cùng phòng của Trì Chiếu là một cậu trai người Anh có mái tóc vàng và đôi mắt xanh biếc, học cùng trường với cậu. Người nước ngoài luôn nói chuyện rất thẳng thắn, lần đầu gặp nhau, bạn cùng phòng đã khua tay múa chân không ngớt lời khen ngợi Trì Chiếu, khen cậu đẹp trai, khen cậu nấu ăn giỏi. Mấy ngày đầu Trì Chiếu không quen ăn cơm trường nên thỉnh thoảng sẽ ăn thêm một bữa trong phòng, thật ra cũng chỉ là mấy món đơn giản như mì xào trứng cà chua hoặc rau xào, mà mỗi lần bạn cùng phòng đi qua, gương mặt cậu ta sẽ luôn tràn đầy hứng thú và khen ngợi không ngớt.
“Oa, đây là thứ gì thế! Mùi thơm quá!”
“Cái này cũng rất thơm! Cậu là người được thượng đế phái xuống để cứu chúng ta đấy à?”
Cậu ta dẻo miệng đến nỗi khiến Trì Chiếu cảm thấy hơi xấu hổ, cậu cũng chỉ biết mỉm cười nói: “Đây chỉ là mấy món ăn thường ngày ở Trung Quốc thôi, nếu cậu thích thì có thể thưởng thức một chút.”
“Đương nhiên là tôi rất thích!” Bạn cùng phòng rất giữ thể diện giơ ngón cái với Trì Chiếu, nói lời khen rồi uống một hơi cạn sạch bát canh.
Cuộc sống ở nước ngoài khác xa với cuộc sống trong nước, sự khác biệt văn hoá và áp lực học tập đôi lúc sẽ đè nặng lên Trì Chiếu, khiến cậu cảm thấy mệt mỏi. Nhưng Trì Chiếu chưa từng sợ hãi, cậu luôn đối mặt với nó bằng một thái độ tích cực.
Những tháng ngày yêu xa thật sự rất khó khăn. Chỉ qua một chiếc điện thoại, cảm giác xa cách sẽ càng tăng lên mà cảm giác thân mật sẽ giảm đi ít nhiều. Khoảng cách địa lý và chênh lệch múi giờ khiến nhịp sống của hai người dần trở nên xa cách, rõ ràng chỉ cần một cái ôm là có thể giải quyết vấn đề, vậy mà giờ đây lại phải lãng phí một tin nhắn dài để giải thích, để suy đoán.
Quả thật rất khó khăn, vì sự chênh lệch thời gian mà Trì Chiếu luôn phải dậy từ rất sớm để gọi điện cho Phó Nam Ngạn, nhưng Trì Chiếu cam tâm tình nguyện. Mỗi lần nói chuyện với anh, cậu đều cười rất tươi, rất vui vẻ.
“Giáo sư anh có nhớ em không?”
Đây là câu mở đầu mà Trì Chiếu sẽ luôn nói mỗi lần gọi điện.
“Nhớ.” Phó Nam Ngạn nói.
Trì Chiếu hỏi anh: “Nhớ tới mức nào?”
Phó Nam Ngạn cười: “Lúc nào cũng nhớ em.”
Những lời tâm tình âu yếm của cặp tình nhân thì thường không biết ngại. Thực ra bọn họ chẳng mong cầu gì nhiều, không thể gặp, không thể chạm thì cũng chỉ có thể dùng lời nói cho đỡ ghiền. Buổi tối sau khi trở về phòng, Trì Chiếu ôm điện thoại nói chuyện với Phó Nam Ngạn, giọng điệu nhẹ nhàng biểu cảm phong phú, khiến bạn cùng phòng cảm thấy tò mò mà tiến lại gần: “Trì, cậu đang nói chuyện với ai thế?”
Hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp hoá tại đất nước mà Trì Chiếu sinh sống, vậy nên cậu cũng không giấu giếm mà thản nhiên thừa nhận: “Bạn trai tôi.”
Cậu bạn không biết nói tiếng trung nên ngôn ngữ giao tiếp giữa hai người là tiếng anh. Khi hai chữ “bạn trai” vừa vuột ra khỏi miệng, cậu ta đã ngẩn người một lúc, sau đó xác nhận lại lần nữa: “Bạn trai?”
Trì Chiếu cười, trực tiếp dùng một câu nói vô cùng lãng mạn mà cậu vừa học được: “Anh ấy là người tôi yêu nhất.(1)”
(1) Đoạn này trong bản gốc là “He is the apple of my eye”. Những đoạn in ngang trong chương này đều là tiếng Anh.
Từ “bạn trai” trong tiếng anh không có nghĩa rõ ràng, nó cũng có thể mang nghĩa là một người bạn bình thường là con trai. Câu nói của Trì Chiếu là một phép ẩn dụ mà cậu đã từng đọc trong sách trước đây, nghe có hơi sến, nhưng Trì Chiếu lại rất thích.
Phó Nam Ngạn ở đầu kia điện thoại khẽ cười khi nghe thấy lời nói của cậu, sau đó anh lặp lại câu nói ấy lần nữa. Anh phát âm tiếng anh rất chuẩn, âm cuối đầy ắp giống như một chiếc móc câu nhỏ đang cào vào trái tim Trì Chiếu, khiến nó hơi tê dại.
“Em nói không đúng à?” Gương mặt Trì Chiếu chợt ửng hồng, nhưng trong giọng nói mang theo ý cười.
“Đúng.” Phó Nam Ngạn cũng cười, sau đó anh trịnh trọng lặp lại câu nói của Trì Chiếu: “Em là người anh yêu nhất.”
Giọng nói quyến rũ khiến bầu không khí trở nên mờ ám, Trì Chiếu vẫn vui vẻ nói chuyện phiếm với Phó Nam Ngạn, không để ý đến biểu cảm thoáng qua trên gương mặt của người bạn cùng phòng.
–
Sau cái ngày chia xa thì mỗi ngày bọn họ đều cảm thấy khó khăn, nhưng sau này cả hai cũng dần tìm ra được một kiểu “chung sống” mới. Công việc của hai người đều bề bộn, thế là họ học được cách tận dụng mọi thứ để nói chuyện. Mỗi ngày hai người đều gọi điện cho nhau, cùng nhau chia sẻ những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống.
Người ta nói yêu xa rất dễ nảy sinh vấn đề. Thoáng chốc đã trôi qua hai tháng, Trì Chiếu và Phó Nam Ngạn cách nhau hàng triệu ki-lô-mét nhưng trái tim hai người vẫn luôn gắn bó chặt chẽ. Điều này rất hiếm thấy nhưng cũng là một lẽ đương nhiên, bởi suy cho cùng cả hai đều là những người có tình cảm sâu đậm, mà những người yêu nhau thì sẽ không ngại sự khác biệt về không gian và thời gian.
Tình cảm chân thành thì không sợ thử thách, nhưng cũng không thể nói rằng sẽ hoàn toàn không có sóng gió gì. Trong vòng nửa năm Trì Chiếu đi du học, quả thật đã có một chuyện không quá lớn cũng không quá nhỏ xảy ra: Người bạn cùng phòng của cậu đột nhiên tỏ tình với cậu.
Người bạn đó tên Mike, là sinh viên nghệ thuật cùng trường. Dáng người cậu ta không cao nhưng tính tình cởi mở, rất thích kể những câu chuyện cười khó hiểu bằng tiếng anh. Cậu ta kém Trì Chiếu nửa tuổi nên từ trước tới giờ Trì Chiếu luôn xem cậu ta là em trai, căn bản không hề nghĩ rằng cậu ta sẽ tỏ tình với mình.
Chuyện xảy ra khi đã vào thu. Sau này khi Trì Chiếu suy nghĩ cẩn thận, cậu mới nhận ra dường như có dấu vết để lại từ lâu rồi. Sau khi biết được Trì Chiếu thích đồng tính, Mike luôn thích dùng nhiều cách để xuất hiện trước mặt cậu, nghe ngóng về chuyện của cậu và Phó Nam Ngạn.
Lúc ấy Trì Chiếu vốn không để tâm lắm, trong mắt cậu chỉ có mình Phó Nam Ngạn thì sao có thể để ý đến người khác, cậu chỉ cho là Mike có hứng thú với mối quan hệ của mình, dù sao trước nay cậu cũng chưa từng giấu chuyện mình có bạn trai trước mặt Mike, mỗi lần như vậy cậu đều nói: “Tôi rất yêu bạn trai tôi.”
Nhưng cho dù là thái độ không hề giấu giếm như thế, Mike vẫn bày tỏ tình cảm với Trì Chiếu. Ngày hôm ấy trời đổ mưa nhỏ, Mike đã xếp những chiếc nến thành hình trái tim dưới tầng ký túc xá, làm không ít các bạn học trong ký túc hiếu kỳ chạy ra vây xem. Mike ôm một bó hoa hồng tiến đến trước mặt Trì Chiếu: “Trì, tôi thích anh, tôi có thể theo đuổi anh được không?”
Trì Chiếu vừa trở về từ phòng thí nghiệm, trên người còn mặc chiếc áo blouse trắng chưa kịp thay, lúc nhìn thấy Mike ôm bó hoa tiến về phía mình, cả người cậu lập tức ngây ra: “Cậu muốn theo đuổi tôi? Nhưng tôi đã có bạn trai rồi!”
“Tôi biết.” Mike nói, chuẩn bị đặt bó hoa vào trong tay Trì Chiếu: “Tôi biết anh có bạn trai, nhưng tôi có thể đợi.”
… Điều này thật sự khiến người ta khó hiểu.
Có lẽ là sự khác biệt về văn hoá hoặc có lẽ vì lý do gì khác, Mike không hề quan tâm đến chuyện Trì Chiếu có bạn trai, cậu ta nói muốn cạnh tranh công bằng với Phó Nam Ngạn, giống như cậu ta chắc chắn Trì Chiếu sẽ chia tay với Phó Nam Ngạn vậy. Trì Chiếu không thể hiểu, lại giải thích với cậu ta lần nữa: “Tình cảm của tôi và bạn trai rất tốt, tôi không có ý định chia tay với anh ấy.”
Mike vẫn kiên quyết: “Tôi có thể đợi anh, tôi thật sự rất thích anh.”
Đã nói đến vậy rồi thì giữa hai người cũng chẳng còn chuyện gì để nói nữa, dù sao Trì Chiếu cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của Mike, nhưng cậu thật sự không có cảm xúc gì với cậu ta cả. Trái tim cậu đã bị Phó Nam Ngạn chiếm mất từ lâu rồi, đâu còn chỗ mà chứa thêm người khác, vậy nên Trì Chiếu không nhận hoa của Mike.
Sau đó, Trì Chiếu dứt khoát xin trường học đổi phòng ký túc xá, bởi nếu còn ở chung một phòng với Mike nữa thì chắc chắn sẽ rất bất tiện, cậu không muốn cũng không mong. Cậu muốn để Mike từ từ bình tĩnh lại, nhưng không ngờ rằng Mike vẫn cứng đầu không chịu từ bỏ.
Giữa tháng Mười là mùa mưa ở bản địa, hiếm khi nào phòng thí nghiệm lại rảnh rỗi vào ngày này, hơn tám giờ Trì Chiếu đã thay quần áo rồi rời đi. Cơn mưa bụi lất phất nhuộm cả bầu trời thành một màu xám xịt, Trì Chiếu vội vã bước đi rồi đứng dưới mái hiên chờ cơn mưa tạnh dần, còn nhân tiện gọi một cuộc điện thoại cho Phó Nam Ngạn.
Bình thường Trì Chiếu trở về vào buổi tối là đúng vào giờ Phó Nam Ngạn đang làm việc, nên hai người chỉ có thể nói chuyện được vài câu. Hôm nay Trì Chiếu tan sớm hơn một chút, vừa hay là giờ nghỉ trưa bên kia, vậy là có thể nói chuyện với Phó Nam Ngạn nhiều hơn một chút rồi.
“Vừa ăn xong.” Phó Nam Ngạn nói, “Ăn hai bát cơm với sườn kho tàu, anh nhớ em từng nói rất thích món này.”
Cũng chỉ là những cuộc trò chuyện bình thường, nhưng cả hai đều rất thích như vậy. Niềm vui được thể hiện trong từng câu nói mỗi khi trò chuyện với người mình quan tâm, không nhất thiết phải là chuyện gì quá mức quan trọng, chỉ cần cuộc sống thường ngày nhẹ nhàng, bình dị như vậy thôi là có thể khiến đối phương yên tâm rồi.
Những hạt mưa rơi xuống mặt đất vang lên tiếng tí tách, tấm cửa kính thẳng đứng chắn đi cơn mưa đang kéo dài bên ngoài. Trì Chiếu đứng trò chuyện với Phó Nam Ngạn trong đại sảnh của tòa nhà thí nghiệm, cơn gió lạnh luồn qua khe cửa nhưng lại chẳng khiến người ta cảm thấy lạnh chút nào.
Hai người cứ vậy tán gẫu rất lâu, đến khi cơn mưa ngoài kia cuối cùng cũng tạnh dần, Trì Chiếu cầm ô định bước ra ngoài, lại đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của Mike trong màn mưa.
“Trì! Ở đây!”
Chỉ trong nháy mắt Mike đã nhìn thấy Trì Chiếu, cậu ta đến đây là vì cậu. Vì vừa nãy mưa rất to nên quần áo của Mike đã ướt hết cả rồi, quần áo còn dính sát vào cơ thể, mà cậu ta lại trông như không cảm nhận thấy, còn nhiệt tình vẫy tay với Trì Chiếu: “Trời mưa to lắm, để tôi đưa anh về nhé!”
Trì Chiếu hơi cau mày: “Sao cậu lại đến đây?”
Mike nói: “Tôi đến đón anh!”
“Tôi không cần cậu đến đón tôi.” Trì Chiếu không để ý đến thái độ nhiệt tình của cậu ta, dừng bước đứng ở một nơi cách cậu ta hai mét, “Tôi không có gọi cậu đến.”
Nói một cách công bằng, Trì Chiếu rất hiểu cái cảm giác muốn mà không có được khó chịu đến cỡ nào, nhưng không thích là không thích, cậu không thể đáp lại Mike, không thể mà cũng không muốn, cậu thật sự không thích cậu ta.
“Đừng ở đây lãng phí thời gian nữa, không đáng và cũng không cần thiết, tình yêu xuất phát từ hai phía thì mới có ý nghĩa, hơn nữa tôi cũng đã có bạn trai rồi.”
Trì Chiếu chân thành nói: “Tôi rất yêu bạn trai tôi.”
Cho đến giờ phút này Trì Chiếu vẫn rất bình tĩnh, vốn dĩ thích một người không có phân định đúng sai, nó là một loại tình cảm đáng được trân trọng. Tuy rằng Trì Chiếu từ chối Mike nhưng không có bất kỳ cảm giác chán ghét nào với cậu ta.
Không ngờ rằng Mike lại tiến lên hai bước, nắm chặt lấy tay cậu——
“Bạn trai anh rốt cuộc có gì tốt chứ? Tại sao anh không thể suy nghĩ về tôi một chút?” Có thể là bị từ chối quá nhiều lần hoặc vì lý do gì khác, giọng Trì Chiếu quá lạnh lùng, khiến cảm xúc của Mike bị kích động. Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, Mike vẫn siết chặt tay Trì Chiếu, “Đúng, anh rất yêu bạn trai anh, lần nào anh cũng nói như thế, nhưng người bạn trai đó của anh có gì tốt? Hai người ở xa nhau như vậy, ngay cả trời mưa anh ta cũng không thể đến đưa ô cho anh mà!”
“Mike!” Trì Chiếu nghiêm giọng quát lớn, nhưng từng lời của Mike vẫn cứ tuôn ra: “Tôi biết! Tôi biết hết mọi thứ! Bạn trai anh vốn không xứng với anh, tôi từng thấy hai người nói chuyện, anh ta là một tên mù! Một tên mù thì có cái gì để thích chứ?!”
“Mike! Đủ rồi!” Giọng Trì Chiếu hoàn toàn lạnh xuống.
Những lời này khiến Trì Chiếu thật sự tức giận rồi. Cậu chưa bao giờ che giấu tình trạng đôi mắt của Phó Nam Ngạn, nhưng lại không ngờ rằng Mike sẽ lấy điều này ra để công kích anh. Lời nói càng lúc càng chướng tai, Trì Chiếu trực tiếp ngắt lời cậu ta, hất tay cậu ta ra: “Như vậy không hay đâu.”
Có lẽ khi con người ta theo đuổi tình yêu sẽ có những lúc bị kích động không biết lựa lời mà nói, nhưng Trì Chiếu quả thật không thể chấp nhận những lời như vậy. Trì Chiếu thật sự tức giận, cậu dùng sức rất mạnh khiến Mike loạng choạng lùi về sau, nhưng Trì Chiếu không hề quan tâm.
Nói xong, Trì Chiếu quay người rời đi. Mike muộn màng nhận ra bản thân đã nói những lời không đúng, vội vàng đuổi theo kéo lấy áo của Trì Chiếu. Trì Chiếu cau mày: “Buông ra.”
“Trì…” Mike nhỏ giọng van xin, “Anh đừng như vậy mà, tôi biết lỗi rồi… Tôi không có ý đó… Tôi sai rồi… Anh nói xem anh ta tốt ở chỗ nào, tôi có thể học theo, tôi chắc chắn sẽ làm tốt hơn anh ta mà…”
“Cậu đúng thật là sai rồi.” Trì Chiếu nói, “Người yêu không chỉ là chiếc ô cũng không phải là người bạn đồng hành đơn thuần, cậu không biết chúng tôi đã trải qua những gì, dù cậu có học thế nào cũng không thể trở thành anh ấy, cậu không phải là anh ấy. Điều tôi yêu chính là con người anh, cũng yêu luôn cả đôi mắt của anh.”
Trước nay Trì Chiếu luôn đối xử tốt với mọi người, nhưng cậu tuyệt đối không phải là một người yếu đuối. Trước đây cậu không thẳng thừng từ chối Mike là vì cậu hiểu cảm giác đó đau đớn đến mức nào, cậu không muốn dùng những lời lẽ cay nghiệt làm tổn thương cậu ta, cũng không muốn dùng những thủ đoạn cứng rắn để cưỡng ép, nhưng những lời vừa rồi của Mike thật sự đã chạm đến điểm yếu của cậu, cậu sẽ không giữ lại chút lòng thương nào nữa.
“Trước kia tôi không nặng lời với cậu là vì tôi tôn trọng cậu, nhưng sự tôn trọng của tôi không đồng nghĩa với việc cậu có thể tiếp cận tôi không giới hạn. Thích ai là chuyện của cậu, tôi đã nói rõ rằng mình không thích cậu rồi, nhưng cậu vẫn tiếp tục quấn lấy không buông là không biết điều đấy.”
“Đây không phải kiên trì mà chỉ đang tự mình làm mình cảm động thôi, cậu vốn dĩ không biết chuyện giữa tôi và bạn trai tôi, không quan tâm đến nguyện vọng của tôi đã muốn chúng tôi chia tay, miệng thì nói thích nhưng lại phỉ báng người yêu của tôi. Thích một ai đó không phải là chiếm hữu hay cưỡng ép, giống như tôi yêu bạn trai tôi, tôi chỉ hy vọng anh ấy vui vẻ.”
Trì Chiếu nói xong thì rời đi, cậu xoay người bước đi thật nhanh.
Mike chưa từng nghĩ Trì Chiếu sẽ nói những lời như vậy, trong mắt cậu ta, Trì Chiếu luôn là một người dịu dàng và thích cười. Cậu ta hơi hoảng rồi, định vươn tay nắm lấy tay Trì Chiếu, nhưng những lời vừa rồi của Trì Chiếu lại giống như lời nguyền ám ảnh bên tai, khiến cậu ta không thể bình tĩnh suy nghĩ.
“Trì…”
Cậu ta hét lên trong vô vọng, đột nhiên nhận ra bản thân hoàn toàn sai lầm, nhưng quả thực đã quá muộn rồi. Trì Chiếu không thèm nhìn cậu ta, cứ vậy mà giương ô đi thẳng.
Trì Chiếu thật sự rất tức giận. Những hạt mưa rơi lên chiếc ô phát ra tiếng lộp bộp, Trì Chiếu cầm ô đi nhanh về phía trước, bước chân càng lúc càng nhanh, nhưng rồi lại đột nhiên dừng lại. Cậu chợt nhớ ra điều gì đó —— Hình như ban nãy cậu chưa tắt điện thoại!
Trì Chiếu sững người một lúc, cậu vội vàng cúi xuống nhìn chiếc điện thoại trong tay, quả nhiên điện thoại vẫn đang sáng màn hình, bên trên còn hiện rõ dòng chữ “đang gọi”.
Cậu vẫn không dám chắc, do dự gọi một tiếng: “… Giáo sư?”
Hai giây sau, trong loa vang lên giọng nói của Phó Nam Ngạn: “Ừm, anh đây.”
Giọng nói trầm thấp cách một ống nghe vẫn rất rõ ràng, đầu óc Trì Chiếu chợt ong một tiếng.
Lúc từ chối Mike, Trì Chiếu vô cùng thẳng thắn dứt khoát, nhưng lại không ngờ rằng sẽ bị Phó Nam Ngạn nghe thấy. Cậu chưa từng nhắc về Mike với Phó Nam Ngạn, vì sợ anh lo lắng mà cũng cảm thấy không cần thiết, nhưng lần này lại bị anh nghe thấy hết, Trì Chiếu cảm thấy trái tim mình như muốn ngừng đập vậy.
Chuyện Mike tỏ tình với cậu thì thôi, Trì Chiếu không sợ điều này, nhưng những lời Mike nói về đôi mắt của anh hôm nay lại bị anh nghe thấy, Trì Chiếu thật sự không biết nên làm thế nào.
Điều Trì Chiếu sợ nhất là người khác bàn tán về đôi mắt của Phó Nam Ngạn. Cậu biết giáo sư Phó khó khăn đến nhường nào, cậu cũng không muốn người khác lợi dụng điều này để chế nhạo anh. Nhưng sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, cậu lập tức luống cuống, sợ rằng Phó Nam Ngạn sẽ lại nghĩ nhiều: “Giáo sư anh đừng để ý người kia, cậu ta toàn nói bậy thôi! Trước nay em chưa từng cảm thấy anh với em có cái gì không hợp, em… em…”
Trì Chiếu cuống đến mức nói năng lộn xộn, nhưng Phó Nam Ngạn chỉ dịu giọng gọi: “Trì Chiếu.”
“Không sao đâu.” Anh nói, “Anh không quan tâm đến điều này.”
Anh lại nói: “Thật ra anh rất vui vì em đã nói điều đó với Mike.”
Giọng Phó Nam Ngạn rất dịu dàng, khiến cho trái tim căng thẳng của Trì Chiếu dần được xoa dịu. Anh đã nghe được những lời ác ý của Mike, nhưng anh không phải là người dễ dàng bị tổn thương chỉ vì một hai câu. Căn bệnh ở mắt này đã mang đến cho Phó Nam Ngạn biết bao khổ cực nhưng cũng mang đến cho anh một trái tim mạnh mẽ, chưa kể bây giờ anh còn gặp được một người yêu rất đáng yêu, người đó sẽ giúp anh phản bác lại, sẽ ra sức vì anh mà chứng minh.
“Anh rất vui vì em đã nói những điều đó với Mike.” Phó Nam Ngạn nói, “Tình trạng mắt của anh thế nào anh biết, nhưng anh không ngờ rằng em sẽ thay anh phản bác như vậy, anh quả thực đã từng rất sợ việc “không thể nhìn thấy” sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai ta, nhưng anh chưa từng nghĩ rằng ——”
“‘Tôi rất yêu bạn trai của tôi, cũng yêu luôn cả đôi mắt của anh ấy’?”
Phó Nam Ngạn như đang trêu đùa bắt chước lại giọng điệu của Trì Chiếu. Gương mặt Trì Chiếu lập tức đỏ bừng, nhưng cậu vẫn không chịu thua, lắp bắp nói: “Em, em cũng đâu có nói sai!”
“Ừm, em nói không sai.” Phó Nam Ngạn cười nói, “Chỉ là anh rất vui, bây giờ lại có thêm một người biết em yêu anh rồi.”
Anh nói: “Bởi vì anh cũng yêu em.”
… Chuyện này cũng khiến người ta xấu hổ quá đi.
Giáo sư Phó thực sự là một người dịu dàng và mạnh mẽ, không chỉ vậy anh còn rất biết trêu người. Trì Chiếu tuyệt đối không ngờ chủ đề sẽ lại chuyển hướng như này. Hai người lại nói chuyện thêm một lúc, lỗ tai Trì Chiếu đỏ bừng, cậu vẫn chưa yên tâm lắm, trước khi cúp điện thoại, cậu hỏi lại lần nữa: “Giáo sư ngài thật sự không để tâm sao, những lời cậu ta nói…”
“Yên tâm.” Giọng điệu Phó Nam Ngạn còn mang theo ý cười, “Dù sao anh cũng từng trải qua nhiều chuyện như vậy, chưa đến mức vì vài câu nói mà để trong lòng đâu.”
Anh ngừng một lúc, lại nói: “Hơn nữa anh còn có một người bạn trai yêu anh như vậy cơ mà, không phải sao?”