Thiêu Tâm

Chương 44



Khi chuyện xảy ra trước mắt mà không thể làm gì thì chán nản là điều hết sức bình thường, nhưng chỉ vì mấy câu nói này mà muốn Phó Nam Ngạn bị đả kích thì quả thực buồn cười.

Đây không phải ngày đầu tiên Phó Nam Ngạn không nhìn thấy gì, cũng không phải là lần đầu tiên có người nói bọn họ không hợp, sau nhiều lần vấp ngã anh đã học được cách bình tĩnh. Huống chi Trì Chiếu đã nói yêu anh hết lần này tới lần khác, chỉ để chứng minh với anh rằng tình yêu của cậu sẽ không bị những tác động bên ngoài này thay đổi, làm sao Phó Nam Ngạn có thể chọn tin người khác mà không tin cậu được chứ?

Quả thật trước đây Phó Nam Ngạn từng chùn bước vì đôi mắt của mình, nhưng Trì Chiếu lại là người rất dũng cảm và kiên định, trái tim Phó Nam Ngạn đã bị cậu đốt cháy từ lâu rồi, anh cũng có lòng tin đối với tình cảm của bọn họ.

“Đúng thật những gì cậu nói tôi không thể làm được.” Phó Nam Ngạn chỉ im lặng một lúc rồi nói, giọng điệu bình tĩnh. Bàn tay anh nắm chặt gậy dò đường, quần áo bám đầy bụi do bị ngã, trước mắt là một mảng sương mù mênh mông nhưng vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh và kiên định. “Tôi không thể giúp Trì Chiếu bôi thuốc, cũng không thể dìu em ấy đi đường. Tôi cũng rất tiếc, rất bất lực vì không thể chăm sóc cho em ấy nhiều hơn. Đây quả thật là khuyết điểm của tôi, nhưng không có nghĩa là tình yêu của chúng tôi sẽ vì điều này mà lung lay, tôi sẽ không, đương nhiên em ấy cũng vậy.”

Một người yêu bạn sẽ vì yêu mà chăm sóc bạn, nhưng bản thân tình yêu không chỉ đơn giản là như vậy, cũng chẳng phải chỉ vì lý do nào đó mà không thể ở cạnh nhau thì không phải là tình yêu. Nếu muốn được chăm sóc một cách tận tình thì cứ thuê y tá là được, nhưng thứ chúng ta thật sự mong cầu là tình cảm, bởi vì điều ta thật sự muốn không phải chỉ là những hành động này mà là sự hòa nguyện và đồng bộ từ trái tim.

Tình yêu là một điểm yếu, nhưng cũng là một chiếc áo giáp. Phó Nam Ngạn yêu Trì Chiếu, vì vậy dù có rất nhiều điều “không thể” nhưng anh vẫn không màng đến chúng mà ở bên cậu. Suốt cả chặng đường chẳng biết anh đã vấp ngã bao nhiêu lần, anh biết khả năng mình có hạn, nhưng anh vẫn muốn khi Trì Chiếu cần thì anh vẫn có thể cho cậu một vòng tay dịu dàng và vững chắc.

Anh muốn cho đi và Trì Chiếu cũng muốn nhận được.

Phó Nam Ngạn nói chuyện với Mike xong thì đẩy cửa phòng bệnh tiến vào. Tình cảm là chuyện riêng tư của hai người, anh không muốn lãng phí thêm một giây đồng hồ để giải thích trước mặt người ngoài. Anh ôn hòa gọi “Trì Chiếu”, đôi mắt Trì Chiếu đột nhiên sáng lên: “Giáo sư!”

“Ừm, anh đây.” Phó Nam Ngạn nương theo âm thanh tới bên cạnh Trì Chiếu, anh bỏ gậy dò đường xuống rồi vu.ốt ve cơ thể cậu.

Trái tim Phó Nam Ngạn gần như đã ngừng đập ngay khoảnh khắc Trì Chiếu ngất đi. Lúc này, anh vu.ốt ve cậu từng chút một, cảm nhận hơi ấm tràn đầy sự sống dưới tay, nhận thấy mạch máu dưới làn da kia vẫn còn đang chảy mãnh liệt, nhưng trong lòng anh vẫn còn sợ hãi như cũ.

“…May mà em không sao.” Phó Nam Ngạn nhỏ giọng thì thào, ngón tay anh không kìm được mà run lên. Mũi Trì Chiếu chua xót, vươn tay ôm lấy anh.

“Em không sao đâu, giáo sư, em không sao nữa rồi.” Trì Chiếu liên tục an ủi anh, cậu thậm chí còn không dám tưởng tượng làm sao mà Phó Nam Ngạn có thể tới được đây. Trên người anh bám đầy bụi đất, trên trán nổi lên mấy vết sưng, da cũng bị trầy cả rồi.

“Đợi đã, quần áo anh bẩn lắm…” Phó Nam Ngạn đột nhiên nhớ tới chuyện này nên muốn buông cậu ra, nhưng Trì Chiếu một chút cũng không muốn. Ngược lại cậu càng ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào ngực anh: “Không sao đâu giáo sư, để em ôm anh một lát đi.”

Cậu chôn đầu ở trong lòng Phó Nam Ngạn, nghẹn ngào nói: “Em đã không sao nữa rồi, bây giờ em chỉ muốn ôm anh thôi.”

Trì Chiếu vừa bệnh nặng một trận nên sau khi khỏi bệnh còn hơi yếu ớt, giọng nói mềm mại giống như một chiếc móc câu nhỏ khiến người ta khó lòng từ chối. Phó Nam Ngạn cũng không muốn từ chối, người mình nhớ nhung bấy lâu đang ở bên cạnh thì ai có thể từ chối được chứ? Phó Nam Ngạn kéo áo khoác ra ném sang một bên, sau đó trở tay ôm lấy Trì Chiếu, vu/ốt ve mái tóc mềm mại của cậu: “Được, ôm đi, anh ở đây với em.”

Trì Chiếu lại nói: “Em còn muốn anh hôn em.”

Phó Nam Ngạn cười, lập tức hôn lên tóc cậu không chút do dự.

Động tác của hai người thân mật như thể xung quanh không có ai khác, ngay cả không khí xung quanh cũng có vẻ thanh bình hẳn. Vì thế, Mike vừa lớn giọng khiêu khích bỗng dưng trở thành trò cười.

Phó Nam Ngạn có nhiều thứ “không thể” như vậy thì sao, còn không phải Trì Chiếu chỉ thích Phó Nam Ngạn chứ không thích cậu ta à?

Mike xấu hổ đứng đó không biết nên làm thế nào cho phải, nhìn thấy Phó Nam Ngạn và Trì Chiếu thân mật khiến cậu ta cực kỳ mất tự nhiên mà ho khan hai tiếng. Lúc này, hai người mới nhớ ra cậu ta vẫn còn ở đây.

“Sao cậu còn ở đây?” Trì Chiếu nhíu mày, không tình nguyện ngẩng đầu lên từ trong lòng Phó Nam Ngạn, cả người đều trong trạng thái kháng cự. “Không phải vừa rồi tôi đã bảo cậu đi được rồi sao, sao cậu còn quấy rầy tôi và bạn trai tôi thế?”

Chuyện Trì Chiếu bị ngất, Mike cũng chẳng giúp được gì, là giáo viên của Trì Chiếu nhìn thấy tin nhắn từ Phó Nam Ngạn rồi đưa cậu đến bệnh viện.

Lúc Mike đến thì Trì Chiếu đã tỉnh, cậu ta cũng chỉ đến sớm hơn Phó Nam Ngạn vài phút. Khi Phó Nam Ngạn vừa đến cửa phòng bệnh cũng là lúc Trì Chiếu mới đuổi cậu ta đi, cho nên cuộc trò chuyện cứ thế diễn ra ở trước cửa phòng.

Bây giờ có đầy đủ ba người, giọng Trì Chiếu rất lạnh: “Tình cảm của tôi và bạn trai rất tốt, không cần cậu phải lo lắng.”

Hiệu quả cách âm của phòng bệnh không tốt, Trì Chiếu đã nghe được hết cuộc đối thoại của họ, nếu không phải bởi vì cậu không thể xuống giường thì cậu đã lao ra ngoài mắng cho Mike một trận rồi. Phó Nam Ngạn ôn hòa nhưng tính tình Trì Chiếu thì lại không tốt như vậy, Phó Nam Ngạn không quan tâm tới những lời đàm tiếu đó, nhưng cậu không thể chịu nổi việc người mình yêu bị tổn thương hết lần này đến lần khác.

“Chuyện tôi có hợp với anh ấy không thì liên quan gì tới cậu? Cậu là gì của tôi chứ?” Tay Trì Chiếu vẫn vòng quanh eo Phó Nam Ngạn, lời nói cực kỳ vô tình. Cậu gọi y tá trực tiếp đuổi Mike ra ngoài, nói Mike quấy rầy cậu nghỉ ngơi.

Đúng thật là giọng Mike có hơi lớn, cậu ta luôn trong trạng thái kích động và không kiểm soát được giọng nói. Vừa rồi khi cậu ta chất vấn Phó Nam Ngạn cũng đã khiến vài người bệnh có ý kiến. Ban đầu y tá còn tưởng Mike là bạn của Trì Chiếu nên lịch sự nhắc nhở bọn họ nhỏ tiếng lại, lúc này nghe thấy yêu cầu của Trì Chiếu, cô cũng không cần khách sáo với Mike nữa: “Thưa anh, phòng bệnh là nơi để bệnh nhân nghỉ ngơi, anh đã quấy rầy bệnh nhân của chúng tôi nên phiền anh mau rời khỏi đây giúp cho.”

“Không phải, tôi chỉ…”

Mike mở miệng muốn bào chữa cho mình nhưng y tá không có thời gian đợi cậu ta, lập tức gọi bảo vệ đưa cậu ta ra ngoài.

“Đừng nhiều lời.” Hai bảo vệ cường tráng nói: “Chúng tôi cảnh cáo anh, anh mà còn đến đây nữa thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát anh có hành vi quấy rối.”

Sức của nhân viên bảo vệ mạnh hơn Mike rất nhiều, Mike sợ bọn họ mà cũng sợ bị báo cảnh sát. Cậu ta bị hai bảo vệ túm đi rồi nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang phòng bệnh. Một lúc sau y tá cũng đi mất, vì thế phòng bệnh náo nhiệt lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có, chỉ còn lại Trì Chiếu và Phó Nam Ngạn.

Vừa rồi y tá sợ ảnh hưởng nên không đi đâu, lúc này chỉ còn hai người bọn họ, Trì Chiếu mới không chịu nổi nữa. Lúc mới gặp mặt thì chỉ thấy vui vẻ, nhưng giờ nghĩ lại những lời nói chỉ trích của Mike với Phó Nam Ngạn, Trì Chiếu chỉ cảm thấy lo lắng và đau lòng.

“Giáo sư, anh đừng để ý đến cậu ta.” Cánh tay cậu ôm lấy Phó Nam Ngạn, hôn lên bờ môi của anh. Trì Chiếu rất cẩn thận, chạm vào môi của anh từng chút từng chút một, hơi thở giữa đôi môi có hơi hỗn loạn. “Đừng để ý đến cậu ta, chuyện em và anh có hợp nhau không không phải do cậu ta quyết định, ai nói cũng đừng nghe, chỉ có em mới có quyền quyết định.”

Trì Chiếu rất kiên định mà nói: “Em nói, chúng ta đẹp đôi nhất.”

Phó Nam Ngạn cười, nói: “Anh biết.”

Yêu là chuyện của hai người, không thể để cho người khác xen vào, cho dù bị Mike châm ngòi như vậy, Phó Nam Ngạn và Trì Chiếu vẫn ở bên nhau giống như lúc trước.

Hai ngày sau Phó Nam Ngạn luôn ở bệnh viện chăm sóc Trì Chiếu, cơ thể của cậu chưa hồi phục hoàn toàn, ít nhất cũng phải mất nửa tháng, nhưng đây đã là kết quả tốt nhất rồi. Bác sĩ nói chờ cậu khôi phục hẳn cũng sẽ không để lại di chứng gì, cũng may là cậu còn trẻ còn khoẻ, may mắn rằng Phó Nam Ngạn gọi điện cho giáo viên của cậu thông báo kịp thời, vì thế mới không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng.

“Lần sau em đừng như vậy nữa, anh bị em doạ đến không chịu nổi nữa rồi đó.” Trong phòng bệnh, Phó Nam Ngạn không ngừng dặn dò Trì Chiếu, từ lúc đó đến tận bây giờ anh vẫn còn thấy sợ, anh thật sự không muốn nghĩ tới chuyện đó một lần nào nữa.

“Em biết rồi giáo sư, em bảo đảm với anh rằng em sẽ không như thế nữa.” Đương nhiên Trì Chiếu hiểu cảm giác ấy của Phó Nam Ngạn. Lúc trước, cậu nhìn những gì Phó Nam Ngạn phải trải qua mà trong lòng cậu cũng nghẹn muốn chết, càng khỏi phải nói tới cảm giác của anh khi nghe tin cậu ngất xỉu.

Trì Chiếu giơ tay lên thề với Phó Nam Ngạn, cậu nói: “Xuất viện xong em sẽ bắt đầu bồi bổ lại, em uống kỷ tử được không? Lúc nào uống em sẽ gọi điện thoại cho anh kiểm tra!”

“Được.” Phó Nam Ngạn cười, nói: “Anh sẽ chờ.”

Từng phút từng giây hai người ở bên nhau đều chất đầy sự dịu dàng, nhưng dịu dàng cũng có lúc kết thúc. Ba ngày cậu ở bên Phó Nam Ngạn, bên bệnh viện vẫn có bệnh nhân đang đợi, cậu cũng không thể bỏ mặc không quan tâm.

Trước ngày anh rời đi, Trì Chiếu đã có thể xuống giường. Cậu tiễn Phó Nam Ngạn tới cửa bệnh viện, còn đảm bảo với anh rằng đến Tết Âm Lịch chắc chắn cậu sẽ mang một cơ thể khoẻ mạnh về ăn Tết. Phó Nam Ngạn xoa xoa tóc cậu, nói: “Được.”

Chỉ còn một tháng nữa là đến Tết, Trì Chiếu đã lên kế hoạch về ăn Tết Âm Lịch rồi, đây là lời hẹn ước của bọn họ, cũng coi như là bồi thường cho Phó Nam Ngạn một chút.

Nửa tháng sau Trì Chiếu xuất viện, hôm nay vừa khéo là ngày lập xuân, Phó Nam Ngạn gửi tin nhắn cho Trì Chiếu: “Xuân phong hựu lục Giang Nam ngạn, Minh Nguyệt hà thì chiếu ngã hoàn?[1]”

Danh ngôn của Vương An Thạch, có tên của hai người trong đó, cũng gửi gắm những suy nghĩ vướng bận của anh, rõ ràng là đang trông đợi người yêu mình có thể trở về sớm hơn một chút, lại không ngờ rằng đột nhiên xảy ta chút chuyện, có khả năng Trì Chiếu không về được, là bởi vì dự án có chuyện quan trọng.

Trì Chiếu và những người khác đang thực hiện dự án võng mạc nhân tạo, khoảng thời gian trước, vì ý kiến mà bọn họ cung cấp đã nghiên cứu chế tạo thành công giác mạc. Dự án vốn đang bị đình trệ đột nhiên xuất hiện một bước ngoặt mới, đây là chuyện tốt, nhưng cũng đồng nghĩa với việc bọn họ phải tăng ca làm thêm giờ, dù sao thì người nước ngoài cũng không có Tết Âm Lịch, đây không phải kỳ nghỉ của bọn họ.

“Xin lỗi giáo sư, em rất xin lỗi.” Lúc gọi điện thoại báo với Phó Nam Ngạn tin tức này, cậu không ngừng nói xin lỗi: “Em cũng không ngờ dự án lại đột nhiên có tiến triển mới, em đã đặt vé máy bay rồi, ngày nào em cũng đếm ngược, em…”

“Không sao đâu.” Phó Nam Ngạn dịu dàng an ủi nói: “Không phải chỉ là Tết Âm Lịch thôi sao, cũng không có gì.”

Trì Chiếu hơi hơi hé miệng: “Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà gì hết.” Phó Nam Ngạn cắt ngang lời cậu.

Phó Nam Ngạn không phải là người không hiểu chuyện, Trì Chiếu có việc học của riêng mình, có mục tiêu mà cậu muốn nỗ lực đạt được. Phó Nam Ngạn tôn trọng cậu, cũng muốn giúp cậu, anh hy vọng cậu có thể phát triển hơn. Phó Nam Ngạn nghiêm túc nói với Trì Chiếu: “Em cứ lo cho dự án trước đi, sau này vẫn còn nhiều cơ hội gặp mặt mà.”

Trì Chiếu bĩu môi, cuối cùng thấp giọng nói câu: “Vâng.”

Sau đó Trì Chiếu đã bận rộn hơn.

Tất cả bọn họ đều phải tăng ca, có khi làm thí nghiệm mất mười mấy tiếng, việc chênh lệch múi giờ không có biện pháp khắc phục, vì thế thời gian Phó Nam Ngạn nói chuyện với Trì Chiếu lập tức ít đi. Trì Chiếu vừa mới xuất viện, Phó Nam Ngạn đặt mọi sự chú ý của mình lên người cậu. Anh thường xuyên gửi tin nhắn hỏi thăm sức khỏe của cậu, nhưng rất nhiều lần phải qua mười mấy tiếng, Trì Chiếu khó khăn lắm mới trả lời được mấy chữ, mà lúc Trì Chiếu trả lời thì đã là buổi tối trong nước.

Loại trạng thái này rất tra tấn người khác, cả hai người đều muốn thoát khỏi nó nhưng thời gian lại không cho phép bọn họ. Thoáng cái đã hai tuần trôi qua, dường như lúc nào Phó Nam Ngạn cũng cầm điện thoại, nhưng vẫn không nói với cậu được mấy câu.

“Cậu quả là một người bạn trai tốt đó!” Trâu An Hoà trêu nói.

Phó Nam Ngạn nhíu mày với hắn: “Tôi tự nguyện, thì sao?” Trong lòng anh lại dâng lên cảm giác khó chịu.

Nhoáng cái đã tới 29 tháng chạp, đây vốn là ngày hai người hẹn gặp lại nhau. Ngày này năm ngoái Trì Chiếu đang tặng sủi cảo cho Phó Nam Ngạn, năm nay lại chỉ có một mình Phó Nam Ngạn đón Tết.

Buổi tối lúc tan làm, Phó Nam Ngạn ngã từ cầu thang xuống, gậy dò đường đập vào khuỷu tay, cảm giác đau đớn ập tới, mất một lúc lâu sau Phó Nam Ngạn mới từ từ đứng dậy.

Đau quá, chắc là sưng thành một cục rồi.

Trong một khoảnh khắc, anh nhớ tới lúc Trì Chiếu cẩn thận giúp anh xử lý vết thương, anh nhớ bàn tay nóng hầm hập kia, nhưng cuối cùng anh lại không nói cho Trì Chiếu biết, nói ra cũng không có tác dụng gì, Trì Chiếu cũng chẳng thể trở về với anh.

Không khí ngày Tết tràn ngập đường phố, Phó Nam Ngạn dừng một lát, sau đó ra ngoài mua hai túi sủi cảo.

Trên đường không một bóng người, trong nhà cũng không ai, Phó Nam Ngạn cố gắng đi thật chậm, bên tai vô cùng yên tĩnh. Âm thanh vắng lặng khiến người ta cảm thấy cô đơn, mà khi sắp đến cửa nhà, anh đột nhiên nghe được một loạt tiếng hô tuyệt vọng.

“Vì sao chứ! Tại sao lại không về! Hôm nay là ngày Tết mà!”

Nghe giọng chắc là một nam sinh khoảng hơn hai mươi tuổi đang gọi điện thoại, không biết quan hệ với đối phương ra sao, nhưng hiển nhiên nam sinh kia đang rất đau khổ, giọng cậu ta nghẹn ngào mang theo cả tiếng khóc nức nở: “Ba năm, lúc nào em cũng nói là bận, anh cũng biết, nhưng ngay cả ngày Tết cũng không trở về được, em thật sự không thể dành chút thời gian cho anh được sao?”

Không biết đầu bên kia điện thoại nói cái gì, nam sinh lớn tiếng hô một tiếng: “Huyên Huyên!”

“…Huyên Huyên.” Cậu ta lại gọi thêm một tiếng nữa, giọng nói rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn: “Tại sao lại cúp máy của anh chứ Huyên Huyên, nói với anh vài câu mà đã khó chịu như vậy ư?”

Chắc là đang cãi nhau với bạn gái, nam sinh mới nói được vài câu thì gào khóc.

Tết nhất mà cãi nhau với bạn gái thì cũng không phải chuyện vui vẻ gì, khóc lóc như vậy cũng có ảnh hưởng không tốt. Phó Nam Ngạn thở dài một hơi, tiến lên cho đưa cho cậu ta bịch giấy.

“…Cảm ơn anh.”

Nam sinh ngẩng đầu nhìn Phó Nam Ngạn một cái, sau đó nhận khăn giấy.

Phó Nam Ngạn hỏi cậu ta: “Cãi nhau với bạn gái sao?”

Nam sinh có hơi ngượng ngùng mà hít mũi: “Ngại quá, để anh phải chê cười rồi.”

Tết là lúc mọi nhà đoàn tụ, nhưng cũng là lúc dễ dàng nảy sinh đủ loại cảm xúc. Phó Nam Ngạn nói chuyện với nam sinh đó một lát, nam sinh kể chuyện của mình cho Phó Nam Ngạn, cậu ta nói ba năm trước bạn gái cậu ta đã đi Anh, vốn tính là năm ngoái sẽ về, thế nhưng cô ấy cứ dần dần kéo dài thời gian.

“Lúc mới bắt đầu cô ấy cũng không như thế.” Nam sinh sịt mũi hai cái, nhắc tới trước kia giọng nói cậu ta cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng cũng chùng xuống rất nhanh. “Lúc mới yêu nhau thì cô ấy phải ra nước ngoài, nhưng tình cảm chúng tôi lúc đó rất sâu đậm, hầu hết bạn bè đều nói chúng tôi là cặp đôi trong mơ, tôi cũng cảm thấy nhất định chúng tôi có thể đi tới cuối cùng, còn cái gì có thể ngăn cản tình yêu của chúng tôi đâu chứ? Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, quan hệ của hai chúng tôi dần phai nhạt.”

“Dường như cô ấy bắt đầu bận hơn, không trả lời tin nhắn cũng không nghe máy của tôi, mỗi lần liên lạc cô ấy đều nói đang bận, tôi cũng không muốn cãi nhau với cô ấy, thậm chí lúc tôi bị bệnh cũng không dám nói cho cô ấy, sợ cô ấy lo lắng, tôi chỉ muốn cô ấy vui vẻ, nhưng nếu chúng tôi cứ như thế này thì liệu còn có tương lai không? Nếu không phải do tôi gọi điện thoại trước thì cả ba ngày này cô ấy cũng không để ý tới tôi!” Cảm xúc của nam sinh dâng trào mãnh liệt, sau đó lại khóc, cậu ta hỏi Phó Nam Ngạn: “Anh cảm thấy cô ấy còn yêu tôi không? Anh cảm thấy chúng tôi còn hi vọng không?”

Đây không phải chuyện một người ngoài cuộc như anh có thể quyết định, Phó Nam Ngạn cũng chỉ có thể lắc đầu nói: “Xin lỗi.”

Anh nói: “Tôi hy vọng hai người sẽ có kết cục tốt.”

Hy vọng luôn là những gì tốt đẹp, nhưng hiện thực lại có rất nhiều thứ không như ý muốn. Phó Nam Ngạn an ủi nam sinh thật lâu, cuối cùng cậu ta mới lấy lại tinh thần rồi định nói chuyện với bạn gái một chút, cậu ta đầy mong chờ hỏi Phó Nam Ngạn: “Chúng tôi vẫn có cơ hội đúng chứ?”

Phó Nam Ngạn còn chưa kịp trả lời, nam sinh dừng lại một chút, giọng đột nhiên trầm xuống.

“Đợi đã.” Cậu ta ngơ ngẩn mà nói: “Cô ấy vừa mới đề nghị chia tay với tôi.”

Tình cảm không phải chuyện chỉ một cá nhân nỗ lực là có thể cưỡng cầu, mỗi người khi yêu đều sẽ gặp phải không ít thì nhiều cản trở hoặc thuận lợi, những trở ngại ấy còn có thể vượt qua nếu cả hai cùng nỗ lực khắc phục, nhưng nếu một người đã không còn tình cảm, vậy thì không thể nào quay về như trước được nữa.

Nam sinh lại ngồi khóc thật lâu, cậu ta hỏi bạn gái vì sao, cầu xin cô ấy đừng chia tay, cô gái tên Huyên Huyên kia chỉ nói lại: “Xin lỗi.”

“Thật xin lỗi, em đã không còn cảm xúc với anh như trước nữa rồi.” Giọng Huyên Huyên rất nhạt, tràn đầy mỏi mệt, cô ấy nói: “Em từng rất yêu anh, giữa chúng ta không có người khác, em cũng không biết vì sao, em đã từng yêu anh như vậy, nhưng dường như tình cảm của em đã bị phai dần theo thời gian.”

Đều là đi du học, đều tự cho rằng tình cảm của họ là bền vững, có lẽ ai cũng đã từng thề non hẹn biển, nhưng lại có rất nhiều mối quan hệ bị thời gian đánh bại. Phó Nam Ngạn không đánh giá gì nhưng vẫn cảm thấy tiếc cho bọn họ.

Anh lại an ủi nam sinh kia thật lâu. Lúc về đến nhà đã là mười giờ tối, khuỷu tay vẫn còn hơi đau. Phó Nam Ngạn đã không còn tâm trạng ăn sủi cảo nữa rồi, anh ngồi trên ghế sô pha gọi điện cho Trì Chiếu, Trì Chiếu không nghe máy.

Lại gọi thêm một cuộc.

Vẫn là không nghe máy.

Phó Nam Ngạn không tiếp tục gọi nữa.

Khuỷu tay ngày càng đau hơn, đau đến nỗi khiến anh cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, tiếng khóc nức nở của nam sinh vẫn còn văng vẳng trong đầu, làm đầu óc của anh càng lúc càng rối loạn. Phó Nam Ngạn ôm cánh tay ngồi trong chốc lát, cuối cùng quyết định gọi thêm một cuộc điện thoại cho Trì Chiếu, nhưng còn chưa sờ đến điện thoại thì tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.

“Giáo sư, anh có nhà không? Là em, Trì Chiếu đây!”

Cảnh tượng như mơ này khiến Phó Nam Ngạn bỗng dưng ngừng thở, anh lập tức bật dậy, nhưng giọng nói kia đột nhiên ngừng lại.

Thì ra là ảo giác sao?

Tiếng gọi trong mong đợi không vang lên nữa, trái tim Phó Nam Ngạn lại trầm xuống, từng chút từng chút, chìm vào vũng bùn —— cũng đúng, lúc này Trì Chiếu đang bận, sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đây chứ?

Phó Nam Ngạn bất đắc dĩ mà lắc đầu cười cười, không ngờ chính mình cũng sẽ có một ngày bị ảo giác.

Cũng không thể trách Phó Nam Ngạn nghĩ nhiều, khoảng thời gian trước hai người không liên lạc nhiều cho lắm, mà tính đến nay thì đã là mười mấy tiếng Trì Chiếu không trả lời tin nhắn của anh. Phó Nam Ngạn biết Trì Chiếu bận, nhưng khoảng thời gian này quả thật có hơi lâu, làm anh không khỏi suy nghĩ lung tung.

Phó Nam Ngạn dựa lưng vào sô pha, trong lòng vô thức bắt đầu lo lắng, anh lo không biết có phải Trì Chiếu gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì đó hay không, cũng lo rằng quan hệ của anh và Trì Chiếu cứ như vậy mà phai nhạt, cuối cùng trở nên phẳng lặng, bị đánh bại bởi thời gian. Cảm xúc dâng trào khiến anh khó thể khống chế, tiếng khóc thấu tim của nam sinh quả thật đã làm chấn động trái tim anh. Anh cầm lấy điện thoại muốn gọi lại cho Trì Chiếu một lần nữa, anh không muốn ngồi đây chờ chết, mà vào lúc này, tiếng chuông điện thoại của anh đột nhiên vang lên.

“Giáo sư anh có đang ở nhà không?” Lúc giọng nói Trì Chiếu vang lên, Phó Nam Ngạn chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Giọng cậu có chút mỏi mệt, nhưng lại rất rõ ràng, cậu hỏi Phó Nam Ngạn: “Em đang ở trước cửa nhà anh, anh có thể ra mở cửa được không?”

Anh từng lo lắng, cũng từng bất an, Phó Nam Ngạn nằm mơ cũng không thể tin được lí do Trì Chiếu không liên lạc với anh trong mười mấy tiếng là vì thế này — cậu trở về tìm anh.

Phó Nam Ngạn vẫn chưa dám tin, ngón tay anh nắm chặt rồi lại buông ra, anh đứng dậy đi tới mở cửa nhà, giây tiếp theo, một người nhào thẳng vào trong lồng ngực của anh.

“Giáo sư!” Giọng nói Trì Chiếu vang lên bên tai, cậu ôm chặt lấy anh, không phải là ảo giác, cậu nói: “Em đã về rồi đây.”Chú thích:

[1] Trích từ thơ Bạc thuyền Qua Châu [泊船瓜洲]

Kinh Khẩu Qua Châu nhất thuỷ gian,

Chung sơn chỉ cách sổ trùng san.

Xuân phong hựu lục Giang Nam ngạn,

Minh nguyệt hà thì chiếu ngã hoàn?

Dịch nghĩa

Kinh Khẩu bãi Qua Châu cách nhau mỗi con sông,

Về Chung San chỉ sau mấy quả núi.

Gió xuân lại thổi xanh bờ Giang Nam,

Khi nào trăng lên soi cho ta về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.