Thiêu Tâm

Chương 46



Phó Nam Ngạn vừa nói xong thì Mike đã biết mình thua, thua hoàn toàn.

Cậu ta muốn khơi dậy sự tự ti của Phó Nam Ngạn, muốn khiến Phó Nam Ngạn nghi ngờ bản thân. Cậu ta cũng đã thật sự chọt trúng điểm đau của anh, cảm giác bị nghi ngờ đã tổn thương lòng tự trọng, không chỉ mỗi lúc này, chỉ vì đôi mắt khuyết tật của mình mà từng giây từng phút anh đều phải nhận những ánh mắt chứa đầy sự nghi ngờ từ người khác. Tất cả đều là những tồn tại khách quan, nhưng anh lại chưa từng nảy sinh suy nghĩ lùi bước.

“Từ lúc đó tôi đã quyết định từ bỏ.” Mike nói với Trì Chiếu: “Không phải là tôi không thích cậu, nhưng tôi phải thừa nhận rằng, tôi không thể yêu cậu giống anh ta được.”

Giọng điệu Mike cực kỳ bình tĩnh, mặc dù chắc hẳn cậu ta cũng không cảm thấy vui vẻ gì khi phải khen ngợi tình địch như vậy, nhưng nếu đối thủ là Phó Nam Ngạn, cậu ta tự thấy mình không có được phần thắng dù chỉ một chút.

Điều đáng sợ trong tình yêu chẳng bao giờ là sự ngăn cản của thế giới bên ngoài, mà là họ có đủ dũng cảm để tiếp tục đồng hành cùng nhau hay không. Khó khăn sẽ luôn tồn tại dù nhiều hay ít, nhưng chỉ cần hai người nắm chặt tay nhau thì ắt vượt qua được. Nhưng nếu có một người do dự hay chần chừ, xem tình cảm là gánh nặng, kẽ nứt một khi đã sinh ra thì sẽ càng ngày càng lớn, mối quan hệ dù có bền vững tới đâu cuối cùng cũng không thể tránh khỏi bị rạn nứt, biến mất không còn chút dấu vết.

Tình yêu Phó Nam Ngạn dành cho Trì Chiếu cực kỳ kiên định, thành thục, ôn hòa, không cố chấp phải có cho bằng được cũng không dễ dàng lùi bước. Khi một đứa trẻ thích thứ gì đó, chúng luôn nắm chặt trong tay vì sợ bị đánh mất, cho dù đã nắm đến hỏng cũng không muốn buông ra, nhưng đôi tay Phó Nam Ngạn lại nâng niu giúp Trì Chiếu bay lên cao hơn. Anh không sợ Trì Chiếu bay xa mất, chỉ hy vọng cậu có thể luôn vui vẻ, hạnh phúc.

Tình yêu như vậy sao có thể bị hủy hoại chỉ bởi mấy lời đả kích? Bất kỳ lời hoài nghi nào đặt trước mắt nó đều có vẻ nhỏ bé đến mức buồn cười, Mike cũng chỉ có thể hổ thẹn nói với Trì Chiếu: “Tôi xin lỗi cậu vì những hành động lúc trước của mình.”

“Tôi chân thành chúc phúc cho các cậu.” Cậu ta nói: “Tôi hy vọng hai người sẽ luôn ở bên nhau.”

Mike nói cái gì hay nghĩ cái gì Trì Chiếu đều không quan tâm, chẳng qua cậu ta chỉ là một người ngoài không liên quan đến bọn họ, cậu cũng không cần lời chúc phúc của cậu ta, nhưng những lời chỉ trích mà Phó Nam Ngạn nhận được giống như những mũi kim bạc đâm vào trái tim của Trì Chiếu, khiến Trì Chiếu đau đớn tột cùng, chua xót như sắp lên men vậy.

Khi quyết định ở bên nhau, thật ra Trì Chiếu không nghĩ rằng Phó Nam Ngạn phải suy xét nhiều thứ như vậy. Giáo sư Phó không phải kiểu người luôn treo lời yêu ở đầu môi, sau khi yêu nhau anh cũng luôn làm mọi chuyện trong thầm lặng, thậm chí Trì Chiếu còn cảm thấy không vui vì Phó Nam Ngạn quá bình tĩnh để cậu đi du học, cảm thấy Phó Nam Ngạn chưa đủ yêu cậu, nhưng bây giờ Trì Chiếu mới biết tình yêu của anh dành cho cậu cũng chẳng thua kém cậu là bao.

Không có gì cảm động hơn là tình yêu đến từ cả hai phía.

Ban đầu Trì Chiếu không định về nước ăn Tết, dự án quá mức bận rộn, thời gian cậu có cũng không nhiều. Cậu từng thương lượng với Phó Nam Ngạn nhưng vẫn có quá nhiều lý do khách quan để không thể trở về, nhưng khi cậu nghe được Mike đã từng nói ra những lời đó, thế mà trong đầu Trì Chiếu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất — cậu muốn gặp anh.

Muốn gặp anh, muốn nói cho anh biết cậu sẽ không bao giờ rời bỏ anh, muốn bày tỏ lời yêu với anh một lần nữa. Thật ra từ trước tới nay Trì Chiếu không bao giờ keo kiệt trong việc nói yêu anh, nhưng giờ phút này cậu vẫn rất muốn ôm giáo sư Phó của cậu, ôm một cái rồi hôn một cái, nói cho anh biết anh là người tốt nhất, nói cho anh biết, cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc chia tay.

Ngồi trên máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, Trì Chiếu còn không kịp nhắn tin cho Phó Nam Ngạn, mãi cho đến khi đôi chân đạp lên mảnh đất quen thuộc, hai tay ôm ấp người yêu của mình, mãi cho đến khi hai thân thể gắt gao dán sát vào nhau ở cự ly âm, Trì Chiếu mới cảm nhận được sự yên tâm rất lâu không có.

“Không báo trước với anh một tiếng mà đã trở về là do em sai, em rất sốt ruột muốn về nước gặp anh.” Buổi sáng mùng một Tết nằm ở trong ngực Phó Nam Ngạn, ngoài cửa sổ là quang cảnh dịu dàng, nhưng trong lòng Trì Chiếu vẫn còn thấy chua xót. “Nghe những lời anh nói với Mike, em cảm thấy lòng mình như tan nát, em thật sự không biết thì ra trước đó anh đã nghĩ như thế. Giáo sư, anh là số một, anh mãi mãi luôn là người tốt nhất đối với em.”

Mỗi lần nhớ lại những gì Phó Nam Ngạn và Mike đã nói với nhau, Trì Chiếu lại cảm thấy đau lòng. Giáo sư Phó luôn là người tốt nhất đối với cậu, anh không nên chịu đựng những nghi ngờ và chỉ trích ấy.

Trì Chiếu nắm chặt lấy áo Phó Nam Ngạn, hôn lung tung lên đôi mắt anh. Nét mặt anh vẫn dịu dàng như cũ, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Trì Chiếu, nói với cậu: “Không sao, chuyện cũng đã qua rồi, anh không để ý những chuyện đó nữa.”

Phó Nam Ngạn không thèm để ý nhưng Trì Chiếu để ý. Trì Chiếu hôn lên má Phó Nam Ngạn, còn nghiêm túc cam đoan với anh: “Giáo sư yên tâm, những lời Mike nói chắc chắn sẽ không thành sự thật, chúng ta nhất định sẽ luôn ở bên nhau, ở bên cạnh anh mới thật sự là niềm hạnh phúc của em, anh chính là người tốt nhất.”

Phó Nam Ngạn cũng thuận theo đáp: “Được.”

Trì Chiếu dừng một chút, nói: “Vĩnh viễn không rời xa nhau.”

Phó Nam Ngạn cười nói: “Được.”

Một buổi sáng thân mật như vậy trôi qua, cảm xúc bị tích tụ bấy lâu của Trì Chiếu xem như đã được phát tiết. Cậu nói vô số lời yêu với Phó Nam Ngạn, cậu làm nũng ra vẻ dính người hôn môi anh. Một ngày trôi qua quá dài, buổi sáng hai người họ không làm chuyện nào đó thêm nữa, nhưng loại tâm sự thân thiết này thật sự khiến người ta say mê, bọn họ cọ xát với nhau đến tận giữa trưa mới thôi.

“Em muốn ăn gì?” Sau khi rời giường Phó Nam Ngạn lập tức hỏi Trì Chiếu: “Nấu ăn ở nhà hay là gọi cơm ngoài?”

Trước đây giáo sư Phó luôn tự kỷ luật đến mức khắc nghiệt, tuyệt đối không ngủ nướng và rất ít khi ăn đồ ăn bên ngoài, sau khi yêu đương với Trì Chiếu anh mới dần trở nên có “tính người” hơn. Trì Chiếu rất thích sự thay đổi này của anh, cậu híp mắt nói: “Nấu ăn ở nhà đi, em muốn ăn đồ anh nấu.”

Trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn Phó Nam Ngạn mua ở siêu thị một ngày trước. Hai người họ cùng nhau chuẩn bị đồ ăn trong bếp, Trì Chiếu phụ trách nhặt rau rửa rau các thứ, Phó Nam Ngạn phụ trách sử dụng các loại đồ điện. Tối hôm qua, cảm xúc của Trì Chiếu quá mức kích động nên không chú ý đến những việc khác, hôm nay bận rộn việc thường ngày Trì Chiếu đã phát hiện khuỷu tay Phó Nam Ngạn hơi sưng lên.

“Giáo sư, hình như chỗ này của anh sưng lên thì phải?” Trì Chiếu vươn tay muốn chạm vào khuỷu tay của Phó Nam Ngạn, còn chưa kịp đụng vào, Phó Nam Ngạn đã xoay người sang hướng khác theo bản năng.

“Không có chuyện gì lớn đâu, hôm qua anh vô tình đụng trúng thôi, qua hai ngày là tốt rồi.” Hiển nhiên Phó Nam Ngạn không muốn nói đến việc này, khó khăn lắm hai người bọn họ mới có thể gặp nhau nên anh không muốn phí tâm tư lên loại chuyện này. Trì Chiếu thì khác, cậu không thể không để ý đến, cậu đặt đồ ăn sang một bên, rửa sạch tay xong thì cầm lấy cánh tay Phó Nam Ngạn. “Đừng nói không có việc gì, để em nhìn thử xem.”

Trong phòng có máy sưởi, áo ngủ ở nhà không tính là dày, Trì Chiếu vừa vén áo của Phó Nam Ngạn lên thì lập tức nhìn thấy khuỷu tay anh sưng cục to, sưng tấy một mảng, đỏ đến mức chói mắt. Trì Chiếu cẩn thận dùng tay chạm nhẹ vào, Phó Nam Ngạn ngay lập tức nhíu mày. “Thật sự không có gì đâu, đừng chạm vào nó nữa.”

“Giáo sư, không được đâu, không thể mặc kệ nó như vậy được.” Ngày xưa nếu Phó Nam Ngạn không muốn thì Trì Chiếu sẽ không ép buộc anh, nhưng chuyện liên quan đến cơ thể Phó Nam Ngạn thì khác, Trì Chiếu sẽ không nghe lời. Ngón tay cậu vẫn đặt trên cánh tay anh, nhẹ nhàng xoa bóp, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc. “Để em kiểm tra một chút, nếu chẳng may ảnh hưởng tới xương khớp thì phiền lắm.”

Những vết gãy xương với diện tích lớn rất dễ chẩn đoán, còn những vết nứt xương nhỏ thì thường dễ bị bỏ qua. Trì Chiếu không nhiều lời nữa, lập tức dẫn Phó Nam Ngạn đến bệnh viện đi chụp X-quang. Vết sưng trên cánh tay Phó Nam Ngạn trông quá mức kinh khủng, mãi cho đến khi có kết quả cậu mới thở phào một hơi — không bị thương đến xương cốt, chỉ có mô mềm bị bầm tím.

Tuy là vậy, nhưng cũng đã đủ làm Trì Chiếu đau lòng.

“Sao lại bị thương đây?” Bác sĩ chịu trách nhiệm thăm khám xem ảnh chụp xong hỏi hai người họ.

Phó Nam Ngạn hơi rũ mắt xuống, thành thật thừa nhận: “Lúc đi xuống cầu thang bị vấp ngã.”

“Vậy sao cậu không tới kiểm tra ngay?” Bác sĩ cầm ảnh chụp hỏi anh: “Bị thương như vậy rồi cậu không cảm thấy đau à?”

“Hơi đau một chút.” Phó Nam Ngạn cười nhẹ đáp: “Tôi thấy chẳng có việc gì lớn cả.”

Cũng thật trùng hợp, đêm hôm đó tâm trạng Phó Nam Ngạn đang không tốt, không chú ý kỹ nên mới ngã cầu thang, cũng trùng hợp hôm đó Trì Chiếu về nước, Phó Nam Ngạn không muốn làm cậu lo lắng, nhưng sợ việc gì thì việc đó sẽ tới, Trì Chiếu tức giận với anh rồi.

Vết thương của Phó Nam Ngạn không quá nặng, cũng nhờ anh còn khá trẻ, tuy rằng nhìn thấy khuỷu tay nổi lên một vết sưng thật to, nhưng cũng chỉ có mô mềm bị tổn thương. Sau khi bọn họ chụp X-quang xong, bác sĩ kê đơn thuốc cho Phó Nam Ngạn rồi cho bọn họ trở về, nhưng nói thế nào đi nữa thì Phó Nam Ngạn thật sự đã bị thương. Trên đường trở về nhà, mặt Trì Chiếu vẫn luôn lạnh tanh, mặc cho Phó Nam Ngạn làm thế nào thì cậu vẫn không đáp lại.

“Làm sao vậy?” Một bên cánh tay Phó Nam Ngạn bị treo bó lên, anh cũng không dùng gậy dò đường nữa mà tự giác nắm lấy tay Trì Chiếu. “Thầy Trì tức giận rồi sao?”

Đây là kỹ xảo mà Phó Nam Ngạn học được khi theo đuổi Trì Chiếu, mềm giọng gọi đi gọi lại “thầy Trì”, hỏi cậu “Sao em không để ý đến anh?” Trì Chiếu không chịu được, đành phải nói: “Đừng gọi em nữa.”

Giọng Trì Chiếu có chút cứng ngắc, cậu dừng một chút mới nói: “Không phải thầy Trì đang ở đây rồi sao, anh gọi cái gì?”

“Đang ở đây sao lại không để ý đến anh?” Phó Nam Ngạn cười cười nắm lấy tay Trì Chiếu, chủ động đan mười ngón tay với cậu. “Có phải thầy Trì giận anh rồi không?”

Không đợi Trì Chiếu nói chuyện anh đã chủ động nhận lỗi, anh rất sợ để Trì Chiếu tức giận, khuỷu tay khó chịu nhưng trong lòng còn khó chịu hơn. Trì Chiếu chỉ có thể ở lại nước hai ngày, nếu chỉ vì vậy mà làm cả hai cảm thấy không thoải mái thì thật không đáng. “Anh biết sai rồi, anh không quý trọng thân thể của mình, anh thật sự không ngờ nó sẽ nghiêm trọng như vậy, đừng giận anh nữa được không?”

Phó Nam Ngạn dùng ngón cái vu ốt ve mu bàn tay Trì Chiếu để lấy lòng cậu, lòng bàn tay anh thô ráp, là vết tích do hằng năm đọc sách chữ nổi lưu lại. Vết chai thô ráp cọ vào làn da mang đến cảm giác đặc biệt, cuối cùng Trì Chiếu trở tay nắm lấy tay Phó Nam Ngạn, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Giáo sư, em không có tức giận.”

Trì Chiếu nghiêng đầu nhìn tay trái Phó Nam Ngạn bọc bởi một lớp thạch cao do bị thương: “Chỉ là em cảm thấy, không thể nhìn được thật sự rất khó chịu.”

Trước kia, Trì Chiếu đã vô số lần cảm thấy như vậy, mà sau khi hai người họ ở bên nhau, loại cảm giác này càng thêm rõ ràng. Phó Nam Ngạn có quá nhiều việc tiếc nuối, có quá nhiều thứ không cam lòng, chỉ bởi vì khuyết điểm này của anh.

Bởi vì không nhìn thấy, cho nên có vô số người giống Mike có thể tùy ý công kích hãm hại anh.

Bởi vì không nhìn thấy, cho nên chính anh cũng liên tục phải chịu đựng những màn tra tấn tâm lý.

Bởi vì không nhìn thấy, cho nên anh sẽ bị thương trong những tình huống không ngờ đến.

Bởi vì không nhìn thấy, cho nên anh mới có thể nói ra câu “Tôi không biết tôi có phải người tốt nhất không, nhưng cậu ấy xứng đáng với người tốt nhất.”

Nhưng, anh vốn nên là người tốt nhất kia.

Tình yêu của Phó Nam Ngạn là sự tồn tại của tự ti và kiên định, thân thể mang khiếm khuyết làm anh không thể không chịu đựng các loại thử thách, bản thân mình bị dày vò, người ngoài lại hoài nghi. Nhưng nếu anh đã quyết định ở bên cạnh Trì Chiếu, cho dù gian nan cách mấy anh cũng sẽ không nói mệt, anh sẽ thẳng thắn đối mặt với mọi khó khăn và nghi ngờ, loại tình yêu này vừa yên bình lại vừa nồng nhiệt, khiến Trì Chiếu nhận ra một sự thật không thể xem nhẹ — chỉ cần Phó Nam Ngạn vẫn có một đôi mắt khiếm khuyết, anh sẽ phải chịu những hoài nghi đó không ngừng, cũng phải chịu đựng những việc khó khăn giống như vậy.

“Em không tức giận, giáo sư.” Trì Chiếu lặp lại một lần nữa, ánh mắt vẫn dừng trên người Phó Nam Ngạn, nhìn tay trái anh vì té ngã mà phải bọc thạch cao, nhìn thái dương của anh vì va chạm mà để lại vết sẹo nhàn nhạt, cuối cùng, ánh mắt Trì Chiếu dừng lại trên đôi mắt màu xám nhạt kia, một đôi mắt không hề chứa ánh sáng — một đôi mắt thật xinh đẹp nhưng lại chứa đầy sự tiếc nuối vô tận.

Từ khi sinh ra đến nay, ai cũng có quá nhiều thứ mình muốn, khi còn nhỏ thì khóc lóc đòi sữa, trưởng thành rồi lại muốn nắm nhiều thứ trong tay. Nếu bạn hỏi Trì Chiếu muốn gì nhất hiện tại, nhất định cậu ấy sẽ nói: “Tôi muốn giáo sư có thể nhìn thấy như trước.”

Trì Chiếu ngập ngừng một chút, nghiêm túc nói với Phó Nam Ngạn: “Vừa rồi em không nghĩ gì cả, chỉ là muốn chữa khỏi hai mắt cho anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.