Thụ đã khôi phục trạng thái fanboy lần nữa, mà công thì đầu óc mơ hồ.
Thái độ thụ với hắn dường như không thay đổi gì, cũng nhìn không ra còn tức giận hay không vui.
Thế nhưng công không dám tùy tiện tới hỏi, dù sao lúc trước đã lưu lại ấn tượng quá kém với thụ, nên muốn làm chút chuyện kiếm thêm độ thiện cảm, mỗi ngày tìm thức ăn đưa trái cây, đưa xong thì muốn hẹn lại không dám hẹn.
Không hề có bộ dáng đùa giỡn lưu manh như lúc trước.
Hôm nay, công đi ngang qua phòng chiếu ảnh, trơ mắt nhìn thụ bước nhẹ nhàng vội vã bước xuống lầu, lúc thấy mình thì bỗng thu liễm lại, biểu tình cũng không vui vẻ như vừa nãy.
Trong nháy mắt, công kinh sợ, nghĩ: Tiêu rồi, cậu ấy không muốn gặp mình.
Hắn không biết dáng vẻ tao nhã kia của thụ, chính là cố gắng bảo trì dáng vẻ trấn định của một fanboy khi nhìn thấy thần tượng.
Báo sư tử ngoẹo đầu nhìn thụ, đầu cọ tay thụ.
Thụ mới giơ tay lên, công liền vội lôi báo sư tử đang muốn bổ nhào lên người thụ lại.
Hai người một sư ngây ngốc đứng trước cửa nhìn nhau.
Công mở miệng trước: Chào buổi sáng, cậu đến phòng làm việc trên lầu à?
Thụ gật đầu, vô thức xiết chặt phong thư trong tay.
Công nhìn biểu tình và động tác nhỏ bé của đối phương, cho là đối phương không muốn gặp mình, liền nói: Cậu bận à, vậy tôi đi trước.
Bên này, tâm tình ấp ủ của thụ mới vừa kết thúc, chuẩn bị hỏi công hôm nay có an bài gì không thì người đã đi mất.
Buổi trưa ăn cơm, công tiện đường đi qua bàn thụ, kín đáo đưa cho anh hai trái đào, đào mật da mỏng nước nhiều, ngửi thôi đã chảy nước miếng rồi.
Công thấy thụ muốn nói lại thôi, hỏi: Không ăn đào hả?
Thụ vội vã xua tay, chuẩn bị dùng thủ ngữ.
Công nói: Dùng khẩu hình đi, tôi hiểu mà.
Thụ: Muốn ăn cùng không?
Công quay đầu lại liếc nhìn mấy tên lính gác huấn luyện chung với mình hồi sáng. Công sợ đám lính gác kia thấy họ ăn chung rồi ồn ào. Cũng tại hắn nghĩ nhiều quá, mỗi ngày hắn đưa trái cây cho anh, chỉ có kẻ ngu mới không thấy gian tình của hai người họ.
Cử chỉ này đã chiêu cáo thiên hạ là hắn đang theo đuổi trung úy Kiều của quân đoàn Độc Lập.
Thụ còn nói: Anh cứ giải thích với họ đi, tôi ăn xong rồi.
Công: Ah, vậy gặp sau ha.
Công quay về ngồi chung với nhóm lính gác ăn cơm, nín nhịn nửa ngày, hỏi một người trong đám lính gác: Vừa rồi trung úy Kiều mời tao ăn…
Lính gác: yooooooo.
Công: Không phải, cậu ấy ăn xong rồi, còn mời tao ăn cơm làm gì?
Lính gác:… Mày đúng là dựa vào bản lĩnh độc thân…
Bản lĩnh độc thân: có lẽ là không hiểu tâm tư người mình theo đuổi. Mình tìm nhưng đọc không hiểu.
Bị mắng dựa vào bản lĩnh độc thân, công như sờ sờ được chút phương pháp. Lúc ăn tối, công sớm bưng khay thức ăn, chờ thụ đến liền chạy tới ngồi đối diện thụ.
Công: Cùng ăn không?
Thấy biểu tình thụ rất vui vẻ, lúc này công mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người ăn cơm như trộm, rất yên tĩnh, chỉ nghe tiếng chạm của muỗng đũa với khay thức ăn.
Cơm nước xong, công nhìn khay nhịn cả nửa ngày, cuối cùng nghẹn ra một câu: Đào mật ăn ngon không?
Thụ: Ăn ngon.
Công không biết nói gì nữa, hắn luôn mất bình tĩnh khi gặp thụ, muốn trò chuyện với thụ, nhưng hắn còn nhớ mình có tật xấu là miệng khiếm, chọn chọn lựa lựa kiếm kiếm cũng không biết nói gì mới không đạp mìn. Hắn không biết nói sao để có cuộc trò chuyện bình thường.
Nghĩ tới nghĩ lui, công hỏi: Cậu thích trái nào nhất?
Thụ: Gì cũng thích, chỉ cần không chua, chua thì Phúc Phúc không thích ăn.
Công: Được được được.
Sau đó thì yên tĩnh.
Công lại hỏi: Cơm nước xong xuôi, cậu có đi huấn luyện không?
Thụ: Không đi, anh đi?
Công: Tôi chỉ hỏi một chút.
Thụ thấy biểu tình vội vã muốn đi của công, không nói nữa.
Kỳ thực công rất chi căng thẳng nhìn chằm chằm khay thức ăn trên bàn, thụ nói ngắn gọn nên hắn không thể làm gì khác hơn là nhạt nhẽo hỏi: Cậu ăn no chưa?
Thụ dọn dẹp khay thức ăn: Ừ, trở về thôi.
Công trở về ký túc xá vào buổi tối, vọt đi tắm rồi tựa trên giường, trong tay cầm sách mô hình máy bay chiến đấu, nhìn hồi lâu không nhìn ra một chữ. Hắn gõ gõ ván giường, hỏi lính gác giường trên: Mày giúp tao phân tích chút đi?
Lính gác: Mô hình máy bay?
Công: Không phải, tao nói… Thôi… Ai…
Nét mặt buồn chết người.
Lính gác không nhìn nổi: Mày muốn gì thì nói thẳng đi, bày cái mặt thúi đó cho ai coi.
Câu này đã cảnh tỉnh công, hắn ném sách qua một bên, khoác lên áo dài tay liền ra ngoài, lúc đi còn quay lại bỏ trái xoài trên bàn vào túi.
Hắn chạy đến dưới khu ký túc xá của thụ, huýt sáo hai tiếng, dơi nhỏ đập cánh bay tới, mập hơn một vòng so với lúc ở tiền tuyến.
Khi đi công không mang giấy, kín đáo nhét xoài cho bé dơi nói: Làm ơn đi, ăn xong trái xoài to này thì mi giúp tao kêu Tư Du xuống được không, tao có lời muốn nói với cậu ấy, mai mang cho mi quả dâu tây ha.
Móng dơi nhỏ nắm ngón út của công trên không đung đưa hai lần, biểu thị ngoéo tay đồng ý mới không nhanh không chậm bay đi.
Công đợi một hồi, thụ đi xuống.
Công hồi hộp nói lộn xà ngầu: Ngày mai phòng mô phỏng tới lượt tôi, cậu tới không?
Công thấy biểu tình thụ không mấy vui nhưng cũng không thất vọng, tóm lại là có chút là lạ mà không nói được lạ chỗ nào. Hắn cũng không biết giờ phải làm sao, nếu đặt ở trước đây thì hắn nhất định phải trêu chọc nói gì mà cậu không thể về vì phải đợi tôi hôn cậu các loại.
Nhưng bây giờ nào dám.
Hắn đứng ngốc đấy, báo sư tử bên cạnh nhìn không nổi, đầy đẩy đùi công.
Lúc này công như mới tỉnh mộng mà bồi thêm một câu: Ngủ ngon, chúc cậu mơ đẹp.
Thụ: …
Trên đường quay về công còn tổng kết kinh nghiệm, trong lòng nhớ kỹ nay nói ngủ ngon với chúc cậu mơ đẹp, sáng mai gặp nhau thì phải hỏi chút xem có ngủ ngon không.
Tranh thủ khiến người có loại cảm giác lúc nào cũng được quan tâm.
Rất nghiêm túc mà học cách nói chuyện.
Sáng hôm sau công hỏi đúng như vậy. Thụ nói gì đó, rồi nói ngủ ngon. Công liền nói ngủ ngon thì tốt, ngủ ngon, cả người không mệt mỏi. Cả đoạn đối thoại mười phần hệt như lãnh đạo thăm hỏi quần chúng.
Công nói cũng không nhả ra câu nào tốt đẹp, nên hắn dứt khoát không nói, dọc đường tới phòng mô phỏng tác chiến đều giữ yên lặng.
Thời gian xếp hàng phòng mô phỏng tác chiến khá lâu, khi hai người bước vào cảnh tượng thiết lập, công thấy trạng thái thụ không ổn lắm.
Công liền hỏi: Cậu không thoải mái ư?
Thụ: Không sao, bắt đầu đi.
Công: Cậu không thoải mái thì về nghỉ đi, hôm nay vốn là ngày nghỉ mà tôi còn kéo cậu tới, tôi đưa cậu về.
Thụ: Tôi không sao mà.
Công: Thật à, một mình tôi huấn luyện cũng được, quãng thời gian trước cậu tới tiền tuyến cũng mệt rồi nên nghỉ nhiều một chút, tôi đóng dụng cụ mô phỏng lại.
Ngừng dụng cụ mô phỏng, thu dọn đồ đạc liền chuẩn bị mang thụ rời khỏi, động tác quyết đoán mau lẹ, thụ đứng bên cạnh nhìn, trong lòng thấy khó chịu đủ loại. Anh mở cửa phòng mô phỏng, đứng đó thông qua tinh thần lực hỏi đối phương: Anh không muốn ở chung với tôi sao?
Công bối rối: A?
Thụ: Không ai nói độ xứng đôi cao nhất định phải kết hợp, nếu anh không muốn thì tôi sẽ xin bỏ xứng đôi, tôi biết anh không thích an bài của người trong nhà, bên phía nhà anh tôi sẽ giúp anh giải thích.
Công đứng ngốc tại chỗ: Tôi không để cậu làm thế.
Thụ: Là tôi tự nguyện, cứ thế đi.
Công bị một tràng combo tấn công đánh đến choáng váng, hắn không biết mình đã làm sai điều gì mà khiến mọi chuyện biến thành bộ dáng này, hắn bắt đầu hồi tưởng chuyện phát sinh mấy ngày nay, nghĩ nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra chuyện gì.
Công nhìn thụ, lắp ba lắp bắp: Tôi thấy được, cậu không muốn.
Báo sư tử của công nằm dài trên mặt đất, mắt to vô tội đáng thương nhìn thụ, mở mồm kêu meo meo với thụ.
Thụ thấy tinh thần thể công như vậy càng khổ sở, anh nghĩ độ xứng đôi tinh thần lực cao thế vẫn không được, tinh thần thể thích mình nhưng hắn không thích sao? E rằng hệt như công lúc trước nói mình không phải là loại hắn thích.
Thụ nói: Tôi không biết vì sao anh không muốn dấu hiệu với tôi, anh còn không thích, tôi nghĩ không bằng ——
Bị hôn.
Đó là ý nghĩ đầu tiên trong đầu thụ.
Công hôn anh xong thì buông ra, hắn thấp thỏm nhìn thụ: Dấu hiệu như thế này sao?
Thụ hoảng loạn đến mức tinh thần thể là dơi nhỏ đều thả ra: À, đúng vậy.
Hai người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết làm sao mở miệng. Thụ không chịu nổi nói trước: Chúng ta đi huấn luyện đi.
Công cũng căng thẳng: Được được được.
Hai người duy trì độ hiểu ngầm cao trong phòng mô phỏng tác chiến hết một ngày, buổi tối công đưa thụ về ký túc xá, thần xui quỷ khiến nói một câu: Không trao đổi nước miếng thì cũng coi là dấu hiệu tinh thần sao?
Nụ hôn kia quá mau, cơ hồ là chuyện trong nháy mắt.
Thụ: Không, không phải!
Công cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Thụ: Muốn… Hôn lại không?
Công lộ vẻ do dự, thấy biểu tình thụ không đúng thì nhanh chóng giải thích: Không phải tôi không muốn! Tôi đương nhiên muốn! Nhưng…
Hắn gãi đầu: Tôi thấy tôi không xứng với cậu, chị tôi nói những năm này cậu vẫn luôn cố gắng, tôi…
Thụ yên yên tĩnh tĩnh mà nhìn hắn.
Công bỗng nhiên hết khẩn trương, hắn nói: Tôi nghĩ chuyện cậu làm được, tôi cũng làm được, tôi muốn nghĩ cố gắng biến thành người đáng để cậu thích, là muốn xứng với cậu, không phụ tâm ý của cậu.
Lính gác không có suy nghĩ lãng mạn như dẫn đường, thế nhưng không lính gác nào biết rõ đối phương là người định mệnh của mình còn muốn đẩy ra ngoài.
Huống hồ đối phương còn cố gắng tiếp cận mình như thế.
Ngẫm lại liền thấy sợ không biết thế nào cho phải, vừa sợ mình gây sai lầm khiến đối phương không vui, lại sợ nếu không làm gì thì sẽ khiến đối phương hiểu lầm là không thích.
Kỳ thực thích một người là một khái niệm rất mơ hồ.
Khuôn mặt đẹp, lúc cười rộ lên đặc biệt động lòng, tính cách ôn nhu, thành tích ưu tú, ở chung mỗi ngày có thể bị cảm động, đối xử với mọi người đều theo cảm tính, còn chỉ gặp gỡ một lần đã chớp mắt quyết định đem vị trí ngay đầu quả tim cho hắn.
Mỗi lần nghĩ đến hắn trong lòng đều sẽ vừa mềm vừa căng, cổ họng hơi chua xót, không biết làm thế nào cho phải, hận không thể ngày ngày đều thấy đối phương.
Như hoa nở mai sau, như cá nhảy dưới hồ, lại càng giống ánh mặt trời rải khắp thế giới phá tan toàn bộ màn đêm trời đất, khát vọng kêu gào, rồi nhìn ôn nhu chăm chú đối phương hóa thành gió mát mưa phùng, quay đầu chỉ còn lại đám mây tình yêu mềm mại ngọt ngào.
Hệt như tâm tình Kiều Tư Du lúc này.
Mắt anh sáng lên: Anh cúi đầu thấp xuống một chút.
Đối phương làm theo.
Kiều Tư Du đặt tay lên vai đối phương, hôn lên.
Anh kích động, hơi run rẩy, mà rất mau đã bị đối phương ôm eo cố định vào trong ngực, môi lưỡi bị đối phương cường thế cướp đoạt sạch sẽ, đầu lưỡi bị mút vào ngứa ngáy, anh sắp thở không nổi, hơi thở gấp gáp, hai tay từ vai trượt đến trước ngực đối phương.
Mây ý thức trong đầu phát ra tiếng chuông gió dễ nghe.
Mây ý thức sau khi dấu hiệu tinh thần có hơi phấn khởi, Cốc Nam Phong ôm cơ thể anh bắt đầu nóng lên, cố gắng không hồi tưởng xúc cảm môi lưỡi của đối phương.
Kiều Tư Du cũng ôn nhu ôm hắn.
“Tối qua… Tôi nên hôn cậu mới phải.” Cốc Nam Phong bỗng nhiên nhớ tới cảnh báo sư tử đẩy đẩy hắn.
Kiều Tư Du gật gật đầu.
Giọng Cốc Nam Phong có chút buồn bực: “Tôi quá ngu.”
Kiều Tư Du nghĩ thầm : Đúng đó, đúng là quá ngu luôn.