Thiếu Thông Minh Và Tướng Quân Của Hắn

Chương 11



Cơ Chiêu phối hợp với hoàng thượng, đúng lúc kéo vạt áo quỳ xuống: "Hoàng thượng hãy khoan, thần đã có người trong lòng."


****


Tiếp theo trên đường trở về, người ngầm theo dõi Cơ Chiêu cũng không xuất hiện lần nữa.


Cơ Chiêu mỗi đêm đều giành chút chút thời gian cùng Ngô Tiểu Tráng "gặp riêng", thần thanh khí sảng mà ăn đậu hũ.


"Ngươi nhận ngọc bội của ta, chính là người của ta, có biết không?" Cơ Chiêu nói.


Ngô Tiểu Tráng nghĩ, việc buôn bán này hắn dường như không mất mát gì. Vì vậy liền cất ngọc bội vào trong áo, gật đầu đồng ý: "Ừa"


Thẳng đến khi quân đội trở về hoàng thành, Cơ Chiêu phải tiến cung gặp hoàng thượng.


Đêm trước khi tiến cung, Cơ Chiêu nói với Ngô Tiểu Tráng: "Hảo hảo ở nhà ngươi chờ ta"


Ngô Tiểu Tráng: "A"


Cơ Chiêu: "Tiền xem bệnh cho bà bà có đủ không? Nhớ kỹ thiếu thì tìm ta."


Ngô Tiểu Tráng lệ nóng doanh tròng: "Đủ." Sau đó trịnh trọng đem chuyện dẫn Lưu ca đi ăn bánh bao thịt Phú Hưng ra tính toán.


Rường cột chạm trổ tráng lệ. Cơ Chiêuđứng bên dưới không nói một lời.


"Hoàng thúc trước khi mất phó thác trẫm chiếu cố ngươi, đến nay ngươi đã hơn hai mươi rồi, người bình thường đã có vài tiểu tử mập mạp, nhà nào phú quý, đều nạp một đống kế phòng*. Dù sao cũng là đại tướng quân lập vô số công lớn, còn là tiểu vương gia. Một ngưới cứ thế cô đơn, trẫm thật không dám đối mặt với phó thác của hoàng thúc."


*kế phòng: vợ lẽ


Cơ Chiêubiết hắn lấy lùi làm tiến, sau đó nhất định còn lời muốn nói, liền duy trì điệu bộ chăm chú lắng nghe.


"Triều ta dân phong mở mang, cũng không cấm cản chuyện nạp nam thê, tiểu vương gia bày tỏ yêu thích nam phong, trẫm cũng chuẩn rồi, thế nào đến nay bên mình một người cũng không có?" Hoàng đế chậm rãi thử dò xét nói: "Không bằng..."


Cơ Chiêu phối hợp với hoàng thượng, đúng lúc kéo vạt áo quỳ xuống: "Hoàng thượng hãy khoan, thần đã có người trong lòng."


*


Hạ triều, Cơ Chiêu cùng Lưu Trúc Cung lại đến quân doanh nhìn một chút. Lưu Trúc Cung đầu đầy mồ hôi đi theo Cơ Chiêu cằn nhằn lải nhải: "Ngươi thật sự cùng hoàng thượng nói như vậy? Ngươi còn che ngực giả bộ vết đao tái phát, diễn như vậy là thế nào? Ta thế nào càng ngày càng không hiểu ngươi."


Cơ Chiêu vuốt ve vết thương trước ngực đã khép lại, không trả lời.


Lưu Trúc Cung đau lòng: "Muốn chọn một người, chọn vị công tử vẫn truy ngươi kia không tốt hay sao? Tiểu binh kia có điểm nào so bì được? Ngươi thế nào lại xằng bậy?"


Cơ Chiêu không trực tiếp trả lời Lưu Trúc Cung, chỉ nói: "Ngưới sống trên đời, luôn sẽ có sở cầu. Hoàng thượng thấy ta không tham vinh hoa cũng không sa vào tửu sắc, tự nhiên nghĩ khác thường. Hắn sợ ta dấu tâm mưu nghịch, dù sao ta nắm quyền lại lập được công lao. Nhưng hắn vô luận thế nào cũng không nhìn ra manh mối, vì vậy có chút nóng nảy, liền đối với chuyện của ta có nhiều quan tâm."Được chim bẻ ná*. Thiên hạ đang thái bình, ta cũng không có đất dụng võ. Hắn tự nhiên càng ngồi không yên."


*Nguyên văn là: Thố tử cẩu phanh. Nghĩa là thỏ chết thì chó săn bị đem nấu. Mình dùng thành ngữ thuần Việt hơn. Câu này xuất phát từ lá thư Phạm Lãi viết cho Văng Chủng (Truyện Tây Thi chắc ai cũng biết). Cụ thể hơn xem tại: https://bit.ly/2NmmqO2


Lưu Trúc Cung nói tiếp: "Đúng, cái này ta biết. Ta nghe nói qua hoàng thượng vẫn luôn muốn hứa hôn cho ngươi, tốt nhất là chọn người có liên quan đến lợi ích của hắn, tìm cơ hội đem ngươi trói lại. Hắn ít nhiều biết ngươi trọng tình, một khi thành gia sẽ có nhược điểm, khó tránh nhìn trước ngó sau."


Lưu Trúc Cung lại suy đoán nói: "Hắn khi đó lại phái thân vệ ám sát ngươi, bị ngươi phát giác, ngươi dùng đao đâm về phía mình còn thả người hành thích đi là muốn mượn cơ hội hướng hoàng thượng biểu đạt? Trung tâm còn muốn xé ra kiểm tra sao?* Sau đó lại cùng Ngô Tiểu Tráng diễn trước mặt hắn, lại là có ý gì? Ta thế nào cũng vẫn có chút không hiểu."


*Ý của anh Cung là anh Chiêu bị đâm ngay tim, mà chữ tim cũng chính là 'tâm' trong 'trung tâm' (lòng trung thành). Ảnh muốn nói mỉa hoàng thượng xé tim Cơ Chiêu ra coi. : ))


Đến ngọc bội gia truyền đều tặng rồi, thật có chút thiệt.


Cơ Chiêu có chút chán nản, vô tâm cùng Lưu Trúc Cung giải thích, không nói một lời leo lên ngựa.


Dù sao ngoại trừ chuyện Ngô Tiểu Tráng, Lưu Trúc Cung cũng đoán đúng tám chín phần mười. Cơ Chiêu suy nghĩ lúc nào hẹn Ngô Tiểu Tráng ra ngoài, đi ăn bánh thịt mà hắn khen rất ngon.


Cơ Chiêukhông đáp lời, Lưu Trúc Cũng không cảm thấy thế nào, yên lặng đi theo phía sau Cơ Chiêu, nghĩ thầm, hoàng thượng vô luận như thế nào đều sẽ không tin tưởng, đại tướng quân này cho tới nay đều bị xem là tâm bệnh của hắn, kỳ thực cho tới nay cũng chỉ là cầu quốc thái dân an mà thôi.


*Sắp có đám cứi rồi các cậu êi


Mấy cái điển tích mấy cậu muốn mình bỏ vô truyện để đọc luôn hay để link như trên ai muốn tìm hiểu thêm thì đọc?


Đừg quên vote nha, hôm nay tới chín rưỡi mới về nhà mà vẫn ráng bật máy edit nè T.T


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.