Thiếu Thông Minh Và Tướng Quân Của Hắn

Chương 17



Còn chưa nói hết, Minh công tử đã xách theo hoa đăng bước đến, hăng hái bừng bừng nói: "Đêm nay bên ngoài náo nhiệt, ta hỏi mới biết là lễ Chức Nữ đến rồi. Năm ngoái ta hẹn ngươi, ngươi từ chối nói là 'Sang năm', năm nay dù sao cũng nên đáp ứng a."


****


"Lau mặt đi."


Cơ Chiêu lấy ra một cái khăn tay sạch sẽ, đưa cho Ngô Tiểu Tráng: "Vừa rồi sao lại khóc?"


Cơ Chiêu suy đoán, vừa tới phủ tướng quân, Ngô Tiểu Tráng nhất định là có chút không thích ứng. Thế nhưng vấn đề không lớn, dỗ dành một chút  rất nhanh sẽ không sao.


Ngô Tiểu Tráng đơn giản như vậy, có chuyện gì cũng nhịn không được sẽ nói ra, rất dễ cười cùng dễ dỗ. Cơ Chiêu nghĩ thầm


Y chậm rãi ăn bánh bao, tán dương: "Ăn thật ngon."


Dựa theo thông thường, Ngô Tiểu Tráng lúc này mắt sẽ sáng lên nói: "Đúng không, ta biết là ngon mà." Sau đó lại líu lo một đống, vừa nói tâm tình cũng sẽ tốt lên.


Chờ Ngô Tiểu Tráng tâm tình thay đổi, lúc này lại nhỏ giọng hỏi hắn làm sao vậy, hắn nhất định nói ra hết.


Nhưng Ngô Tiểu Tráng chỉ là cầm khăn tay chậm chạp lau mặt.


Cơ Chiêu nhíu mày.


"Là có người khi dễ ngươi?" Cơ Chiêu hỏi


Y dừng một chút lại nói: "Hay là ở phủ tướng quân không quen? Có tâm tình gì cũng không nên nén trong lòng, đều nói cho ta biết, có được hay không?"


Ngô Tiểu Tráng lắp bắp nửa ngày, vẫn không thể nào nói ra khỏi miệng, chỉ đem khăn tay Cơ Chiêu đưa hắn gấp gấp lại, giấu vào tay áo. Sau đó cầm bánh bao, tính đem chuyện ăn rồi nói sang chuyện khác, hắn cắn môt miếng to, kết quả bị nóng.


Cơ Chiêu bị hành động Ngô Tiểu Tráng lén lút mà lại rõ ràng giấu khăn tay khiến cho vui vẻ, lại bị dáng vẻ Ngô Tiểu Tráng ủy khuất đưa đầu lưỡi bị nóng ra làm cho muốn cười. Cơ Chiêu mở miệng vừa định an ủi một chút, lại thấy quản gia vẻ mặt phức tạp tới bẩm báo: "Minh công tử hắn..."


Còn chưa nói hết, Minh công tử đã xách theo hoa đăng bước đến, hăng hái bừng bừng nói: "Đêm nay bên ngoài náo nhiệt, ta hỏi mới biết là lễ Chức Nữ đến rồi. Năm ngoái ta hẹn ngươi, ngươi từ chối nói là 'Sang năm', năm nay dù sao cũng nên đáp ứng a."


Nếu trên mặt đất có khe hở, Ngô Tiểu Tráng khẳng định ngay lập tức chui vào.


Cơ Chiêu sắc mặt trở nên có chút khó coi.


Người nọ là môn khách phủ thừa tướng, cũng quả thật có chút tài học. Y lúc trước lẻ loi một mình, Minh công tử dùng các loại lý do tiếp cận, y cũng chỉ là ôn hòa cự tuyệt, không nặng lời. Vì vậy khiến không ít người hiểu lầm.


Hiện tại y có thê tử, có người mình thích, mới phát hiện có một trở ngại.


Hắn nhìn thần sắc lão quản gia, lại nhìn Ngô Tiểu Tráng, nhất thời hiểu hơn phân nửa.


"Lúc không có mặt ta, ngươi đã tới sao?" Cơ Chiêu hỏi.


Minh công tử thấy sắc mặt Cơ Chiêu không tốt, có chút chần chừ: "Có tới."


Cơ Chiêu lại hỏi: "Đã nói những gì?"


Cơ Chiêu ngày thường tính tình tốt, lúc bình tĩnh thoạt nhìn một bộ dễ nói chuyện.


Nhưng ở quân doanh lâu ngày, trên người sẽ luôn có lệ khí. Mang binh đánh giặc, cũng có chút uy nghi với binh lính.


Y bình thường đem mấy thứ này thu liễm rất khá, không có nghĩa là y thực sự không sinh khí.


Giờ này khắc này Minh công tử nhìn Cơ Chiêu, quanh thân như bao phủ một cổ sát khí, có chút sợ hãi: "Không, không có nói gì..."


Ngô Tiểu Tráng lại một vẻ ngơ ngác, nhìn Cơ Chiêu lại nhìn Minh công tử, như trước đắm chìm vào nỗi buồn của bản thân.


Cơ Chiêu nhìn Minh công tử nói: "Lúc trước ta từ chối ngươi nhiều lần, khi đó ta một thân một mình chưa cùng ai hứa hẹn, vì vậy đối với hành vi tự mình quyết định của ngươi đều cho qua. Nhưng bây giờ..." Cơ Chiêu vừa nói vừa muốn cầm tay Ngô Tiểu Tráng đang đặt trên đầu gối: "Nhưng giờ ta đã có gia đình, mong Minh công tử biết xem thời thế, không nên tới quấy rầy."


Ngô Tiểu Tráng ngơ ngác nhìn tay Cơ Chiêu bao trọn tay mình, nghĩ thầm: Hắn vừa nãy cắn bánh bao bị nóng, theo bản năng nhả ra bàn tay, lại lúng túng thả lên mâm.


Hiện nay lòng bàn tay đều là nước miếng của mình cùng với thịt mỡ.


Không nên nắm tay a!!! Ngô Tiểu Tráng rụt tay lại. Bẩn a a a!!!


Cơ Chiêu đã nhận ra hắn lui bước, cau mày, càng thêm kiên định đưa ngón tay uốn lượn, xen vào tay Ngô Tiểu Tráng thật chặc.


Hai tay lớn nhỏ nắm chặt nhau.


Ngô Tiểu Tráng lòng như tro tàn. Sớm biết nên lau tay vào y phục


Cơ Chiêu không biết trong lòng Ngô Tiểu Tráng là nghĩ cái này, đôi mắt trầm tĩnh nhìn Minh công tử: "Cảm tình là chuyện đáng trân trọng. Có người muốn môn đăng hộ đối, ta chỉ mong lưỡng tình tương duyệt. Minh công tử, đắc tội rồi, thật xin lỗi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.