Thiếu Thông Minh Và Tướng Quân Của Hắn

Chương 3



Ngô Tiểu Tráng nhất thời vui vẻ một chút. Cơ Chiêu lại nói vài câu êm tai dỗ hắn, Ngô Tiểu Tráng lại cao hứng bừng bừng.


Là một người đơn thuần đến nỗi có chút quá phận. Người khác nói cái gì sẽ tin cái đó, đặc biệt dễ dụ.


****


Đại tướng quân gần đây có được trò vui, mặt mày cũng nhiều thêm một phần ý cười.


Mấy bộ lạc nhỏ ở Nam Việt như trong dự liệu đều phát ra tín hiệu cầu hòa, Cơ Chiêu định xong quân tình, rồi cho người mau chóng đưa đến kinh thành, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.


Đại tướng quân thiện chiến nhưng tuyệt không ái chiến.


Từ năm 16 tự mình nam chinh bắc chiến, từ lúc ban đầu còn lảo đảo cho tới sau này xem như là bách chiến bách thắng. Cơ Chiêu phương diện hành quân đánh giặc có tiến bộ cùng với quốc gia yên ổn như hiện nay là hoàn toàn có liên hệ. Nói không khoa trương chút nào, giang sơn vững chắc hiện giờ ít nhất một nửa công lao đều phải tính cho y.


Nhưng công lao càng lớn, chỗ đứng càng cao, ánh mắt nhìn y càng nhiều. Những ánh mắt này đa số đều khó lường. Nhìn đến y không có một đêm yên giấc.


"Làm sao lại không ngủ ngon chứ?" Ngô Tiểu Tráng ở chỗ tảng đá lớn trợn tròn đôi mắt: "Mỗi ngày thao luyện xong đều rất mệt mỏi a. Ngươi có phải hay không sợ quân địch nửa đêm đánh tới?"


Cơ Chiêu nhảy thẳng lên ngồi trên tảng đá, cúi người xuống đưa tay ra: "Có muốn lên đây không?"


Ngô Tiểu Tráng vui vẻ vươn tay ra. Tảng đá tuy lớn nhưng bên trên có chút dốc, Ngô Tiểu Tráng thiếu chút nữa tuột xuống. Cơ Chiêu nắm vai Ngô Tiểu Tráng đem hắn đến sát cạnh mình, phòng ngừa hắn té xuống. Hắn vừa kéo vừa nghĩ rằng người này sao lại gầy yếu nhỏ nhắn như vậy, ban đầu thế nào lại được chọn vào chứ? Trên  người cũng không có mùi mồ hôi thường thấy ở quân sĩ, thậm chí còn thoáng một chút hương sữa.


Người này không không phải trộm uống sữa bò Nam Việt tiến cống mấy ngày trước đi?


"Ngươi không cần lo lắng quân địch sẽ đêm hôm khuya khoắt tới đánh úp a." Ngô Tiểu Tráng phân tích rõ ràng rành mạch: "Ta trước đây nghe những người khác nói chuyện phiếm, nói lần này ra quân căn bản không có nguy hiểm, có thể xem như là đi ngang qua. Hình như là vì trong triều đình xảy ra chuyện gì đó ta cũng không hiểu lắm. Ừm..hiểu rồi thì cũng không dám nói." Ngay sau đó lại nắm tay của Cơ Chiêu: "Tay ngươi nhìn đẹp như thế, sao mà trong bàn tay lại có nhiều vết chai vậy? Ta trước khi mỗi ngày phải chẻ củi đốt lửa cho người ta cũng không cọ ra nhiều vết chai như vậy."


Cơ Chiêu đã quen với lối tư duy nhảy nhót của Ngô Tiểu Tráng, trả lời: "Hằng ngày thường cầm binh khí đương nhiên là mài ra vết chai." Ngay sau đó thừa dịp Ngô Tiểu Tráng chưa nhảy sang đề tài mới, đưa ra nghi vấn: "Ngươi gầy teo thế này, ban đầu thế nào mà được chọn?"


Ngô Tiểu Tráng ở bên cạnh Cơ Chiêu không có đề phòng gì, ở trên tảng đá đung đưa hai chân nói: "Ta hả, ta thấy quan phủ chiêu binh bèn đi tham gia náo nhiệt. Rõ ràng có nhiều tráng hán để chọn, vị quan chiêu binh kia cố thình thấy ta lại như thấy bảo bối, từ trên xuống dưới nhìn ta vài lần, cùng ta lôi kéo nửa ngày rằng tòng quân nhập ngũ là chỗ tốt. Ta vừa nghe tiền lương và thức ăn không tệ liền cao hứng bừng bừng báo danh, ai biết lại thực sự được chọn."


Cơ Chiêu giống như nghĩ tới điều gì, rũ mắt không nói lời nào, nắm vai Ngô Tiểu Tráng thật chặc.


Có Ngô Tiểu Tráng ở đây vĩnh viễn không cần lo sẽ tẻ nhạt, Ngô Tiểu Tráng tiếp tục nói: "Nhắc tới cũng kỳ quái, một nhóm được chọn cùng với ta thật ra hình dáng đều bình thường thôi. Ai nha, ta đương nhiên là yếu nhất rồi, cho nên mới bị phân đi làm bếp núc nha, thế nhưng ta luôn cảm thấy..." Ngô Tiểu Tráng cau mày suy nghĩ một hồi tìm cách diễn giải: "Ta luôn cảm thấy kỳ thực người được chọn tới đã có thể tốt hơn..Đại khái là vậy."


Cơ Chiêu gật đầu: "Ừm ta hiểu."


Ngô Tiểu Tráng tự nhiên phân tích:"Ta hiểu rồi. Kỳ thật tới đây chỉ là đi ngang qua cho nên cũng không cần chọn những tráng hán thật sự đi tòng quân. Ta không phải mới nói với ngươi sao, là vì trong triều đình có chuyện..."


"Không nói cái này." Cơ Chiêu cắt ngang Ngô Tiểu Tráng: "Ngươi nói một chút chuyện của bản thân đi."


"Hả?" Ngô Tiểu Tráng ngớ ra một hồi: "Ta hả... Ta có cái gì mà nói?"


"Ừm..." Cơ Chiêu suy nghĩ một chút: " Ngươi nói một chút về mình, 19 tuổi, gia cảnh thế nào, đã lấy vợ sinh con chưa?"


Ngô Tiểu Tráng cười nói: "Nói cái gì đó! Cưới vợ rồi mà ta còn tòng quân hả. Gia đình của ta a..." Ngô Tiểu Tráng nói đến đây vốn đang vui vẻ không ngừng, giọng nói lại bắt đầu có chút suy sụp.


Cơ Chiêu nhạy cảm phát giác, liền vội vàng nói: "Ngươi nếu không muốn nói cũng không sao, chúng ta có thể hàn huyên một chút chuyện khác."


"Không sao a." Ngô Tiểu Tráng đưa tay phải ra, khe khẽ dùng ngón trỏ xoa xoa gò má mình, Cơ Chiêu phát hiện tâm tình hắn lúc giảm sút hoặc là khẩn trương, hình như thường không tự chủ làm ra tiểu động tác như vậy.


Ngô Tiểu Tráng nói: "Ta khi còn bé là bị ném ở bên đường không ai cần, là được bà nhặt về nuôi... Bà nuôi ta đến lớn như vậy, ta còn chưa kịp cho bà có cuộc sống tốt một chút, bà liền bị bệnh. Đại phu nói bệnh như vậy phải chậm rãi điều trị còn nói bà đã già như vậy, sơ ý một chút là có thể xảy ra chuyện."


Ngô Tiểu Tráng ngồi ở trên tảng đá lớn nói: "Đại phu là người tốt, cho ta ghi nợ. Nhưng ta trong khoảng thời gian ngắn thực sự cũng không kiếm được tiền...lại đúng lúc thấy được tin tức chiêu binh."


Cơ Chiêu trong lòng hiểu rõ. Sở dĩ hắn vừa nghe quân lương không ít đồng ý đến tòng quân, đại khái là vì người bà đã nuôi lớn hắn bị bệnh.


*lương ở đây là tiền lương không phải lương thảo.


"Đại phu thực sự tốt, đồng ý đưa bà đến y quán tạm thời hảo hảo điều dưỡng. Ta...khi ta tới đã nghĩ nếu ta sống quay về là có thể mang theo tiền cho bà chữa bệnh, nếu phải chết, trợ cấp tuyệt đối cũng sẽ không ít. Vị đại phu kia là người tốt, có tiền trợ cấp đó, nhất định sẽ chiếu cố bà ta thật tốt."


Cơ Chiêu nghiêng mặt sang bên, dưới ánh sáng yếu ớt, nhìn sườn mặt Ngô Tiểu Tráng ủ rũ, nói: "Bà của ngươi nuôi ngươi rất khá. Có hiếu tâm như vậy, cũng có quyết tâm như vậy."


Ngô Tiểu Tráng nhất thời vui vẻ một chút. Cơ Chiêu lại nói vài câu êm tai dỗ hắn, Ngô Tiểu Tráng lại cao hứng bừng bừng.


Là một người đơn thuần đến nỗi có chút quá phận. Người khác nói cái gì sẽ tin cái đó, đặc biệt dễ dụ.


Buổi tối, Cơ Chiêu và Ngô Tiểu Tráng nói tạm biệt, y lại trở về tướng quân trướng của mình, vừa nhìn đỉnh trướng vừa nghĩ.


Đại khái là bởi vì ...tối nay cùng Ngô Tiểu Tráng nói quá nhiều, Cơ Chiêu so với trước đây lại ngủ ngon hơn.


*Chương mới lại tới rồi đêyyy. Cảm ơn các cậu đã comment, mình đều đọc hết đó, nhớ vote cho mình nữa nhaaa *bắn tim*


Có một chuyện nữa là dù đã check 99 lần thì lần 100 đọc lại vẫn sẽ thấy sai.chính.tả. = )) Cho nên các cậu thấy sai thì hú mình một tiếng nha!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.