Thiếu Thông Minh Và Tướng Quân Của Hắn

Chương 5



Thời điểm hắn bị bắt đi có chút sợ, khóc cũng là do trên mông bị đau, hiện giờ thấy Cơ Chiêu, nội tâm lập tức bật lên một cổ ê ẩm chua chát, trong giọng nói mang theo nũng nịu: "Đau quá à, ta thoa thuốc rồi vẫn đau."


****


Chờ Lưu Trúc Cung chậm rì rì đi tới, Ngô Tiểu Tráng đã bị ăn roi.


Trong quân có một loại quân pháp, trên roi có rất nhiều gai nho nhỏ còn bôi thêm ớt, một roi đánh xuống đã có thể khiến người ta không thể kêu ra tiếng.


Mấy người thi hành quân pháp thấy một việc nhỏ như vậy lại có thể kinh động Lưu Đô úy, lập tức nơm nớp lo sợ cho rằng đã xảy ra chuyện gì, thu roi đợi lệnh.


Lưu Trúc Cung cho người cầm roi lui ra, bọn họ cúi đầu, hỏi cũng không hỏi mà lui xuống.


Ngô Tiểu Tráng bị đánh roi, cái mông nóng bừng dường như nở hoa. Hắn hai mắt đẫm lệ mà ngẩng đầu, mơ mơ màng màng thấy một người, run run nói: "Tiểu nhân cũng không dám nữa ——"


Lưu Trúc Cung cười híp mắt nói: "Chớ sợ chớ sợ, ta là do Lưu đại ca kêu tới giúp ngươi."


Ngô Tiểu Tráng đang nằm, há miệng run rẩy hai tay chống đỡ ngước mặt lên nhìn Lưu Trúc Cung, kêu lên "A?"


Lưu Trúc Cung lúc này mới nhìn kỹ: Ừm dáng dấp xem như là trắng nõn non nớt, thanh tú, nhưng thật sự mặt mũi cũng không quá động lòng người. Nhìn cũng không ra dáng người có học, dường như còn có chút ngu xuẩn, so với vị công tử trong kinh thành theo đuổi Cơ Chiêu không rời, cầu mà không được kia, có thể nói một cái trên trời một cái dưới đất. Cơ Chiêu cả người kia cũng chướng mắt, vậy mà lại coi trọng món thanh đạm này. Người này xem ra cũng là tiêu khiển của Cơ Chiêu mà thôi.


Lưu Trúc Cung liền bất đắc dĩ móc ra một gói thuốc bột: " Cầm, tự mình xoa thuốc."


Ngô Tiểu Tráng do dự một hồi, một tay tay vịn cái mông, một tay nhận lấy, khóc thút thít mà hỏi thăm: "Là Lưu đại ca kêu ngươi mang tới sao?"


Lưu Trúc Cung liền đơn giản tự giới thiệu, nói "Phải."


Ngô Tiểu Tráng lúc này đã thanh tỉnh, hắn nghĩ: Má ơi, Lưu ca có bằng hữu Đô úy sao?


Lưu ca thực sự là trâu bò quá rồi!


Lưu Trúc Cung còn muốn trợ giúp huynh đệ một chút, lúc thấy Ngô Tiểu Tráng, nghĩ Cơ Chiêu cũng sẽ không coi trọng người này như vậy, liền hào hứng nói: "Là tự ta cho ngươi, ngươi nghỉ nửa ngày không cần làm việc, ta chuẩn bị về lều nghỉ ngơi. Ta đi nói với những người đó một câu, sẽ không phạt ngươi nữa."


Ngô Tiểu Tráng rúc cái cổ, vừa kinh vừa sợ, lại có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, hướng Lưu Trúc Cung cúi đầu khom lưng.


Lưu Trúc Cung càng thấy không có ý gì, khoát khoát tay.


Đêm đó.


"Đau a!"


Ngô Tiểu Tráng thiếu chút nữa phải cởi quần xuống để Cơ Chiêu xem vết thương của mình: "Một roi đánh xuống, quần đều bị rách luôn."


Thời điểm hắn bị bắt đi có chút sợ, khóc cũng là do trên mông bị đau, hiện giờ thấy Cơ Chiêu, nội tâm lập tức bật lên một cổ ê ẩm chua chát, trong giọng nói mang theo nũng nịu: "Đau quá à, ta thoa thuốc rồi vẫn đau."


Kỳ thực thuốc kia rất tốt, thoa xong một lúc lâu, cũng không phải rất đau.


Cơ Chiêu lập tức áy náy nói: "Là ta không tốt không có kịp thời kêu hắn đến."


Ngô Tiểu Tráng vội vàng xua tay lắc đầu: "Không không không không đừng nói như vậy, nếu không có ngươi ta còn phải ăn nhiều hơn mấy roi a!"


Cơ Chiêu lại có chút buồn cười nhìn Ngô Tiểu Tráng không nhịn được, nhéo một cái lên khuôn mặt nhìn có chút nghếch ngốc kia: "Không có ta, ngươi cũng không cần lén lút đi lấy đồ ăn, thì cũng sẽ không bị phát hiện."


Mặt Ngô Tiểu Tráng bị khẽ khàng nhéo một cái, cảm thấy có chút kỳ diệu.


Hắn nhìn mặt Cơ Chiêu, nghĩ thầm, người này cười rộ lên cũng quá dễ nhìn đi, trong mắt tất cả đều là ấm áp vui vẻ.


Trên thế giới này ngoại trừ bà bà nuôi lớn hắn chưa từng có người đối với hắn lộ ra nụ cười ấm áp thế này.


Hắn nhất thời nhìn đến ngốc, không kịp nói chuyện.


Cơ Chiêu ho khan một tiếng, thuận miệng hỏi: "Thuốc trị thương, từ đâu tới?"


Ngô Tiểu Tráng ngay tức khắc hết sức phấn khởi: "Là Lưu Đô úy đưa tới. Lưu ca, ngươi cũng thật lợi hại đi, sao lại quen biết người lợi hại như vậy a! Trong bột thuốc kia có thể có vài vị dược quý a!"


Cơ Chiêu có chút buồn cười nói: "Quen một vị Đô úy, có gì lợi hại đâu? Ngược lại cư nhiên phân biệt ra được thuốc gì sao? Ngươi cũng thật lợi hại!"


Ngô Tiểu Tráng được khen có chút ngượng ngùng:" Cũng... Cũng không phải lợi hại. Bà bà hàng ngày mang bệnh trong người, ta thường xuyên chạy đến tiệm thuốc, đến nhiều liền cùng đại phu quen thuộc rồi. Đại phu lúc rảnh rỗi sẽ thuận miệng dạy ta một vài thứ, ta đều ghi lại, thỉnh thoảng còn có thể giúp một tay, làm trợ thủ."


Cơ Chiêu mặt không đổi sắc tiếp tục khen ngợi: "Vậy cũng rất lợi hại."


Ngô Tiểu Tráng được khen đến muốn bay lên, toét miệng nói: "Ha ha ha! Đúng không! Đau nhức bình thường, ta sơ sài cũng có thể xem qua đại khái. Sứt đầu mẻ tráng ta đại khái cũng biết dùng thuốc nào sẽ mau khỏi một chút." Hắn nói xong, cảm giác mình thật là có chút mạnh miệng, liền rụt một cái: "Nhưng kỳ thực biết một chút này, bình thường cũng vô dụng."


Cơ Chiêu nói: "Thế nào lại vô dụng."


Ngô Tiểu Tráng đỏ mặt, vội vàng xua tay: "Ai nha vô dụng vô dụng."


Vài ngày sau, kỹ năng này của Ngô Tiểu Tráng thế nhưng thật sự phát huy công dụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.